Chiến Thần Ở Rể

Chương 415: 415: Giết Hay Là Mời Chào






Ngưu Căn Huy cau mày, sát khí nổi lên.


“Nó tới nhà họ Ngụy để làm gì?”, Ngưu Căn Huy chất vấn.


“Nhà họ Ngụy vẫn luôn nhờ cậy Hiệp hội Võ thuật.
Lần này chúng tôi gặp phải phiền phức lớn, không xử lý được nên mới xin Hiệp hội Võ thuật giúp đỡ.
Chi hội phó Căn Sinh được phái tới”.


“Chi hội phó Căn Sinh vẫn không phải đối thủ của đối phương, sau khi bị thương tự biết không đấu lại được, tức giận bỏ đi rồi”.


“Sau đó chi hội phó đi đâu, xảy ra chuyện gì, nhà họ Ngụy hoàn toàn không biết!”

Ngụy Thành Châu bình tĩnh nói.


Lão ta sớm biết sẽ có một ngày Hiệp hội Võ thuật sẽ tới điều tra chân tướng.


Chỉ không ngờ đối phương lại là anh trai của Ngưu Căn Sinh.


Trông khí thế của ông ta có lẽ không phải là người của chi hội Giang Bình.



Vậy thì ông ta chỉ có thể đến từ tổng hội của Hiệp hội Võ thuật.


Một cao thủ của tổng hội Hiệp hội Võ thuật có thể hủy diệt toàn bộ nhà họ Ngụy.


Ngụy Thành Châu tỏ ra trấn tĩnh nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu, sợ không qua mắt được đối phương sẽ hại cả nhà họ Ngụy.


“Không thể nào!”

Ngưu Căn Huy nói: “Tôi biết rõ thực lực của Ngưu Căn Sinh đến đâu, toàn bộ Giang Bình này, ngoài Thạch Giang còn ai đánh lại được nó?”

“Không chỉ đánh bại còn đánh nó bị thương, sao có thể như vậy được?”

Ngưu Căn Huy tức giận chất vấn: “Ngụy Thành Châu, tốt nhất ông đừng lừa gạt tôi, nếu không hôm nay sẽ là ngày nhà họ Ngụy bị xóa sổ!”

“Tôi nói đều là sự thật.
Cậu không tin tôi cũng hết cách!”

Ngụy Thành Châu thản nhiên đáp, không hề bị Ngưu Căn Huy dọa sợ.


Lão ta hiểu rõ nếu lúc này tỏ ra e sợ sẽ cho đối phương lý do hủy diệt nhà họ Ngụy.


Ngưu Căn Huy không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ngụy Thành Châu như đang đánh giá lão ta có đang nói thật hay không.


“Ai đã đánh bại và khiến thằng Sinh bị thương?”, Ngưu Căn Huy vẫn tin lời Ngụy Thành Châu.


Ông ta cực kỳ chấn động, không ngờ ở tỉnh Giang Bình cũng có cao thủ đánh bại được Ngưu Căn Sinh.


“Cậu ta tên là Dương Thanh!”

Ngụy Thành Châu lên tiếng nói.


“Dương Thanh?”

Ngưu Căn Huy kinh ngạc hỏi: “Chính là thằng nhóc hơn hai mươi tuổi mới được xưng là người đứng đầu tỉnh Giang Bình sao?”

Ngụy Thành Châu vô cùng kinh hãi, không ai dám tiết lộ tin tức về người đứng đầu tỉnh Giang Bình.


Nhưng Ngưu Căn Huy lại biết đó chính là Dương Thanh.



Dù vậy, lão ta đã không còn lý do phản bác, chỉ có thể gật đầu nói: “Đúng, chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, Dương Thanh!”

Lần này, Ngưu Căn Huy không còn nghi ngờ gì nữa.


Trước đó Thạch Giang đã nói người giết được Ngưu Căn Sinh chỉ có thể là một người hơn hai mươi tuổi tên Dương Thanh.


Bây giờ Ngụy Thành Châu lại nói Dương Thanh không chỉ đánh bại mà còn khiến Ngưu Căn Sinh bị thương, đương nhiên ông ta sẽ không hoài nghi.


Nhưng ông ta rất kinh ngạc, một người mới hơn hai mươi tuổi đánh bại một chi hội phó của Hiệp hội Võ thuật, thực lực này đủ tư cách xếp hạng cao tại tổng hội.


Còn trẻ như vậy đã có thực lực kinh người, chắc chắn không phải người thường.


Cái chết của Ngưu Căn Sinh thực sự có liên quan tới cậu ta sao?

Ngưu Căn Huy thấy hơi mâu thuẫn.
Với cao thủ có tiềm lực khổng lồ như vậy, ông ta nên lôi kéo về phe mình mới là lựa chọn tốt nhất.


Nhưng nếu đối phương là hung thủ giết Ngưu Căn Sinh, ông ta sẽ phải làm gì?

Giết?

Hay là mời chào?

Cả phòng khách đều chìm vào yên tĩnh!

Khí thế trên người Ngưu Căn Huy quá khủng bố, mấy chục cao thủ nhà họ Ngụy đều không dám thở mạnh.



Ngụy Thành Châu nơm nớp lo sợ.
Chỉ cần chống đỡ được lần này, nhà họ Ngụy sẽ thoát khỏi liên quan tới cái chết của Ngưu Căn Sinh.


“Cậu ta đang ở đâu?”

Im lặng một lúc, Ngưu Căn Huy chợt lên tiếng hỏi.


Ngụy Thành Châu thở phào nhẹ nhõm, thành thật nói: “Dinh thự Vân Phong, biệt thự cao nhất trên núi Cửu Thành!”

Nghe vậy, Ngưu Căn Huy quay người rời đi.


Chỉ thấy gạch đá cẩm thạch dưới mỗi bước chân của ông ta đều nổ tung.


Sau hơn chục bước chân, mặt đất bị phá tơi bời.


Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, trên đời này thực sự có cao thủ mạnh tới mức bước một bước có thể đạp nát gạch đá cẩm thạch cứng rắn sao?

“Xin ông Căn Huy dừng bước!”


.