Chiến Thần Ở Rể

Chương 413: 413: Hung Thủ Là Dương Thanh






Diệp Mạn ngây người một lúc, liên tục lắc đầu: “Không thể nào! Chắc chắn không thể!”

Liên tiếp phủ định hai lần chứng tỏ bà ta đang chột dạ.


Bà ta không thể chấp nhận người trẻ tuổi vừa bị mình chửi bới khinh thường là người đứng đầu tỉnh Giang Bình được nhà họ Diệp coi trọng.


Lương Liên thầm thở dài, không nói gì thêm.


“Tới nhà họ Hàn ở tỉnh lỵ.
Tôi không tin gia tộc lớn nhất Giang Bình cũng không biết người đứng đầu tỉnh Giang Bình là ai!”

Diệp Mạn bực bội nói.


Sáng sớm hôm nay vừa mới tới Giang Hải, bà ta đã đi gặp mấy gia tộc nhưng không ai dám tiết lộ người đứng đầu tỉnh Giang Bình là ai.


Tất cả mọi người đều khôn khéo tỏ ra cung kính nhưng khi bà ta hỏi tới người đứng đầu tỉnh Giang Bình, ai cũng nói lảng sang chuyện khác.


Ngoại trừ tin tức đã được công khai, bà ta không thu được bất cứ tin tức giá trị nào.


Không phải các gia tộc này không biết tốt xấu, mà là ngày đó Dương Thanh đã để lại bóng ma quá lớn trong lòng bọn họ.


Người thừa kế nhà họ Hoàng bị ép quỳ xuống, bả vai cũng bị bóp nát.


Huống chi chỉ là một người phụ nữ tới từ nhà họ Diệp?

Hiện giờ, Dương Thanh đã tới trước cổng tập đoàn Tam Hòa đón Tần Thanh Tâm tan làm.


Chợt chuông điện thoại của anh reo lên.


“Cậu Thanh, tôi có chuyện cần báo!”

Quan Chính Sơn cung kính nói: “Người nhà họ Diệp trong tám gia tộc hàng đầu Yến Đô đã tới nhà họ Quan hỏi thăm tin tức của cậu”.


Nghe vậy, Dương Thanh cảm thấy buồn cười hỏi thăm: “Người ông nói là một người đàn bà tên Diệp Mạn phải không?”

“Đúng, chính là cô ta.
Cô ta nói muốn gặp mặt cậu!”

Quan Chính Sơn đáp: “Có vẻ cô ta muốn lôi kéo quan hệ với cậu”.



“Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không để lộ bất kỳ tin tức gì về cậu đâu”.


“Tôi đã dặn dò các gia tộc khác, chắc sẽ không có người dám tiết lộ thân phận của cậu”.


Quan Chính Sơn nói thêm.


“Được, tôi biết rồi!”, Dương Thanh nói.


Sau khi cúp máy, Dương Thanh cong môi nở nụ cười lạnh lẽo.


“Diệp Mạn ơi Diệp Mạn, nếu bà biết tôi chính là người đứng đầu Giang Bình bà vẫn đang tìm kiếm, không biết bà sẽ thấy thế nào?”

Dương Thanh nhủ thầm.


Vừa rồi anh đã bị Diệp Mạn chọc tức.


Bỗng nhiên biết bà ta đang tìm mình, Dương Thanh chỉ cảm thấy cực kỳ hả giận.


Nhưng nghĩ tới quan hệ của Diệp Mạn và Tần Thanh Tâm, sắc mặt của anh dần ảm đạm.


“Mình có nên nói cho Tâm biết không?”, Dương Thanh cảm thấy khó xử.


Anh chợt đau lòng thay cho Thần Thanh Tâm, Châu Ngọc Thúy đã tổn thương cô quá nhiều.


Mẹ ruột mãi mới chịu xuất hiện, vậy mà lại là bản mặt xấu xa kia.


Khoảng thời gian này, tình cảm giữa anh và Tần Thanh Tâm đã cực kỳ sâu đậm.


Nếu Diệp Mạn tìm Tần Thanh Tâm trước, Dương Thanh tin cô cũng không đồng ý rời xa mình.


Với tính cách của cô, rất có thể còn không thèm nhận Diệp Mạn là mẹ.


Bản thân cô sẽ phải chịu đựng toàn bộ đau khổ.


“Hy vọng nhà họ Diệp không làm gì quá đáng!”

Dương Thanh híp mắt nói, quyết định tạm thời giấu sự thật.



Bây giờ, Tần Thanh Tâm biết được chuyện này sẽ vô cùng đau lòng.


Nhà họ Hàn của Giang Bình.


Trong một tòa biệt thự độc lập.


“Ông chủ Hàn, hôm nay tôi tới tìm ông để nhờ ông giúp đỡ!”

Diệp Mạn đi thẳng vào vấn đề.


Hàn Khiếu Thiên cười nói: “Đến cả nhà họ Diệp cũng không làm được, tôi đây có tài đức gì có thể giúp được cô?”

Sắc mặt Diệp Mạn trở nên khó coi, nhưng đây là Giang Bình, bà ta không dám làm gì quá đáng.


“Ông chủ Hàn cứ nói đùa.
Sau khi nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh bị xóa sổ, nhà họ Hàn đã trở thành gia tộc lớn nhất tại tỉnh Giang Bình.
Có chuyện gì ông không làm được chứ?”

Diệp Mạn mỉm cười, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.


Hàn Khiếu Thiên chỉ cười không đáp, ung dung nhấp một ngụm trà.


Ông cụ đã được Quan Chính Sơn nhắc nhở Diệp Mạn sẽ tới tìm, đương nhiên biết rõ ý đồ của bà ta.


Thấy Hàn Khiếu Thiên không nói gì, Diệp Mạn cũng im lặng nhìn chằm chằm ông cụ đang cúi đầu uống trà.


Lương Liên đứng sau Diệp Mạn cũng lạnh lùng nhìn ông cụ.


Bầu không khí hơi ngột ngạt nhưng dường như Hàn Khiếu Thiên không hề cảm giác được, vẫn thản nhiên ngồi trước bàn trà.


Thời gian cứ thế trôi đi, hai phút sau vẫn không ai chịu lên tiếng.


Cuối cùng Diệp Mạn không giữ được bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ muốn biết người đứng đầu tỉnh Giang Bình là ai?”

Hàn Khiếu Thiên cười lạnh một tiếng: “Người đứng đầu tỉnh Giang Bình chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Không biết tại sao cô lại hỏi vậy?”


“Hàn Khiếu Thiên, ông đừng có vòng vo Tam quốc với tôi.
Nói đi, rốt cuộc người đứng đầu tỉnh Giang Bình là ai?”

Diệp Mạn lạnh lùng uy hiếp: “Nếu làm chậm trễ chuyện lớn của nhà họ Diệp, nhà họ Hàn các ông không gánh nổi tội đâu!”

“Nhờ người phải biết khiêm nhường, cô hống hách như vậy sẽ không ai chịu giúp đâu!”

Hàn Khiếu Thiên ngừng cười, chậm rãi đặt chén trà xuống, lạnh giọng nói.


“Nhờ người?”

Diệp Mạn cười châm chọc, tức giận nói: “Một nhà họ Hàn bé nhỏ chưa đủ tư cách để tôi phải nhờ vả!”

“Nếu vậy thì mời cô về cho!”

Hàn Khiếu Thiên thẳng thắn đuổi khách, không thèm coi Diệp Mạn ra gì.


“Hỗn xược!”

Lương Liên đứng sau Diệp Mạn gầm thét, tiến lên một bước nhìn chằm chằm Hàn Khiếu Thiên: “Ông dám làm vậy với bà Diệp, có biết hậu quả là gì không?”

“Đây là tỉnh Giang Bình! Đây là nhà họ Hàn!”

Hàn Khiếu Thiên đứng chắp tay, vẻ mặt bình tĩnh.


Nhưng lời nói của ông cụ như gáo nước lạnh tạt vào Diệp Mạn và Lương Liên.


Diệp Mạn chỉ dẫn theo một mình Lương Liên, nhưng đây là gia tộc lớn nhất tỉnh Giang Bình.


Dù không ai cản được Lương Liên nhưng nhà họ Hàn muốn giết Diệp Mạn lại dễ như trở bàn tay.


Huống chi lần này Diệp Mạn được phái tới Giang Bình để lôi kéo người đứng đầu tỉnh Giang Bình, thậm chí là liên hôn.


Nhà họ Hàn vẫn đứng sừng sững sau trận chiến lần trước, chứng tỏ có quan hệ không tồi với người đứng đầu tỉnh Giang Bình.


Nếu Diệp Mạn dám động tới Hàn Khiếu Thiên, chưa biết có khống chế được nhà họ Hàn hay không nhưng chắc chắn người đứng đầu tỉnh Giang Bình sẽ không tha cho bà ta.


“Được, được lắm!”

Diệp Mạn tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Ông là người đầu tiên dám coi thường nhà họ Diệp chúng tôi!”

Dứt lời, trong đầu bà ta chợt hiện lên bóng người trẻ tuổi lạnh lùng bá đạo kia.
Cậu ta cũng không hề coi trọng nhà họ Diệp.


Tâm trạng của Diệp Mạn cực sa sút, trước đó tìm bao nhiêu gia tộc ở Giang Hải cũng tốn công vô ích.


Gặp Dương Thanh cũng bị coi thường.



Bây giờ ở nhà họ Hàn lại như vậy.


Bà ta bỗng hoài nghi, chẳng lẽ sức ảnh hưởng của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô ở Giang Bình yếu đến vậy sao?

“Không tiễn!”

Hàn Khiếu Thiên thản nhiên nói.


Diệp Mạn giận dữ không làm được gì, căm tức lườm ông cụ rồi quay lưng bỏ đi.


Nếu người nhà họ Diệp biết hôm nay bà ta đã gặp phải những chuyện gì, chắc chắn sẽ cười vỡ bụng.


Nhưng bà ta cũng biết, dù nhà họ Diệp phái người khác tới cũng không thay đổi được gì.


Chủ gia tộc họ Diệp rất coi trọng người đứng đầu tỉnh Giang Bình, ra lệnh dù không thể liên hôn cũng phải xây dựng quan hệ tốt đẹp với đối phương.


Vậy nên bà ta mới bị vướng tay vướng chân, chỉ có thể nhẫn nhịn.


Diệp Mạn vừa rời đi, Hàn Khiếu Thiên lập tức gọi điện thoại báo cho Dương Thanh.


Anh chỉ đáp lại một câu: “Làm tốt lắm!”

Bà ta đã coi thường anh còn muốn tìm gặp anh, vậy thì phải cho bà ta nếm mùi đau khổ trước đã.


Cùng lúc đó ở chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật.


Một người đàn ông trung niên khí thế ngút trời tìm đến.


“Thạch Giang của chi hội Giang Bình nghênh đón ông Chín!”

“Lý Nam của chi hội Giang Bình nghênh đón ông Chín!”



Dưới sự dẫn đầu của Thạch Giang và Lý Nam, mấy chục cao thủ thuộc chi hội Giang Bình lần lượt cúi người chào hỏi.


Có thể thấy thân phận của người đến cao quý như thế nào.


“Em trai của tôi Ngưu Căn Sinh bị kẻ nào giết hại?”

Ông Chín lạnh lùng chất vấn Thạch Giang.


Thạch Giang vội vàng đi lên, sợ sệt đáp: “Hung thủ tên là Dương Thanh, được gọi là người đứng đầu tỉnh Giang Bình!”


.