Nhà họ Dương đáng tội chết!
Những chữ này cứ như âm thanh ma thuật, văng vẳng trong tâm trí Dương Hướng Minh và Dương Chí Quân.
Hai bố con chết sững người.
Dương Chí Quân sợ hãi loạng choạng lùi lại ba bốn bước.
"Dù có chết cũng phải cho bọn tôi chết rõ ràng minh bạch chứ?"
Dương Hướng Minh cố nén lửa giận trong lòng, run rẩy hỏi: "Rốt cuộc người đứng đầu tỉnh Giang Bình là ai? Ai trong nhà nhà họ Dương đắc tội với người đó?"
Lão ta rất không cam lòng.
Ban đầu ở Châu Thành, vì đánh giá sai thực lực của Dương Thanh nên lão ta không làm gì được anh, ngược lại còn khiến cả nhà họ Dương rơi vào tay anh và bị đuổi khỏi Châu Thành.
Ở nhà họ Phùng, khó khăn lắm lão ta mới nhìn thấy hy vọng phục hưng nhà họ Dương.
Đến khi sắp thành công lại nghe tin nhà họ Dương đắc tội với người đứng đầu Giang Bình, chỉ còn một con đường chết.
Năm chữ "người đứng đầu Giang Bình" đủ để nói lên địa vị cao quý của đối phương.
Sao lão ta có thể cam tâm chịu chết?
Người dẫn đầu vạm vỡ lạnh lùng nói: "Tôi chỉ biết người đứng đầu Giang Bình chưa tới ba mươi tuổi, là người Giang Hải, mọi người hay gọi là cậu Thanh!"
"Chưa đến ba mươi tuổi, người Giang Hải? Tên Thanh?"
Dương Hướng Minh nghệt mặt ra.
Đột nhiên, lão ta nhớ tới một người thanh niên tài giỏi xuất chúng.
Lúc trước ở nhà họ Dương hái lá giết người.
"Cháu gái của ông, Dương Liễu đã xúc phạm cậu Thanh, còn mượn tay của con cháu nhà họ Phùng đối phó cậu ấy".
"Cậu Thanh đã ra lệnh, sau đêm nay nếu Giang Bình vẫn còn con cháu nhà họ Dương từ Châu Thành đến, nhà họ Phùng cũng sẽ bị tiêu diệt".
Người dẫn đầu nói tiếp, ánh mắt lạnh như băng.
Vì nhà họ Dương, suýt nữa nhà họ Phùng cũng bị tiêu diệt.
Dương Hướng Minh thừ người ra, òa khóc nói: "Ông trời muốn diệt nhà họ Dương tôi đây mà! Ông trời muốn diệt nhà họ Dương tôi đây mà!"
Dứt lời, ông ta rút ra một con dao, dứt khoát đâm thẳng vào tim mình.
"Phập!"
Máu tươi bắn tung tóe, ngực áo Dương Hướng Minh dần dần bị nhuộm đỏ.
"Bố!"
Dương Chí Quân đau đớn hét lên.
Nhưng Dương Hướng Minh không nói được lời nào, máu tươi trào ra khỏi miệng lão ta.
Chẳng mấy chốc, sức sống của Dương Hướng Minh đã lụi tàn.
Một thế hệ kiêu hùng đã ngã xuống!
Trước lúc chết, Dương Hướng Minh chỉ cảm thấy vô cùng hối hận.
Lúc hợp tác với Dương Thanh, nếu nhà họ Dương thành tâm hơn một chút sẽ không gặp phải kết cục như ngày hôm nay đâu.
Thậm chí còn có thể mượn tay Dương Thanh vươn lên đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Đúng là sai một li, đi một dặm!
Thấy bố mình nằm trên vũng máu, Dương Chí Quân cực kỳ đau lòng.
Ông ta đứng bật dậy lao thẳng về phía trước.
"Ầm!"
Tiếng va chạm trầm đục vang lên, Dương Chí Quân đập đầu vào tường, lập tức ngã xuống đất.
Mấy tên to con trong biệt thự thờ ơ, nói: "Giết hết những người họ Dương còn lại, không được bỏ sót bất kỳ ai!"
"Vâng!"
Một đêm kinh hoàng.
Con cháu nhà họ Dương còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị lần lượt giết chết.
Dương Thanh không hề biết những chuyện này.
Anh chỉ muốn làm cho người nhà họ Dương cút khỏi Giang Bình.
Nhưng trong cơn giận dữ, Phùng Toàn đã giết sạch người nhà họ Dương của Châu Thành.
Sáng sớm ngày hôm sau, một tin tức chấn động cả tỉnh Giang Bình, nhanh chóng chiếm trọn các trang báo lớn.
"Hội giao lưu ba năm một lần của Giang Bình đã đi vào lịch sử, người đứng đầu Giang Bình đã xuất hiện!"
"Chỉ trong một đêm, hai trong ba gia tộc đứng đầu Giang Bình đã bị xóa sổ!"
"Người đứng đầu Giang Bình đã xuất hiện, liệu có ai đứng ra cạnh tranh?"
Hầu như mọi tiêu đề đều liên quan đến "người đứng đầu Giang Bình”.
May mà không ai dám tiết lộ danh tính của Dương Thanh.
Các bài viết chỉ nói người đứng đầu Giang Bình tên Thanh mà thôi.
Về phần Hiệp hội Võ thuật và nhà họ Hoàng, không ai dám nhắc đến họ.
Dương Thanh như một người ngoài cuộc.
Sau khi hội giao lưu kết thúc, mọi thứ đã trở lại bình thường.
"Bố, con muốn ăn kem!"
Ở khu vui chơi Giang Hải, Tiêu Tiêu vừa chơi trò xe đụng, ôm cổ Dương Thanh nũng nịu nói.
"Được rồi, bố sẽ mua cho con!"
.