Chiến Thần Ở Rể

Chương 4037




Chương 4037

Trước đó họ vội đến hội trưởng lão, cũng không rõ tình hình ở Yến Đô nên đã để đám người Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm ở lại Võ Tông.

Giờ trên khắp chiến trường ngoài biên giới, chỉ có Võ Tông an toàn nhất, vì có mấy thanh niên đến từ thế gia Cổ Võ do Liễu Như Yên dẫn đầu đang ở Bắc Vực, Võ Tông lại nằm tại trung tâm Bắc Vực, thế nên không cần lo về việc những thế lực Cổ Võ khác sẽ tiến vào Bắc Vực.

Trước khi tới Yến Đô, Dương Thanh và Mã Siêu đã sắp xếp cho đám người Phùng Tiểu Uyển ở lại Võ Tông.

Mã Siêu lo lắng nói: “Anh Thanh, mình anh không sao chứ?”

Dương Thanh mỉm cười: “Cậu yên tâm, tôi vẫn đối phó được với tình hình ở Trung Châu”.

“Giờ cậu lên đường đến chiến trường ngoài biên giới ngay đi, tuy ở Bắc Vực có đám người Liễu Như Yên, nhưng nếu tôi bắt đầu ra tay với các thế lực Cổ Võ ở Trung Châu, không thể cam đoan những gia tộc Cổ Võ này sẽ không chó cùng rứt giậu”.

“Ban đầu tôi nghĩ với tình hình hiện giờ, Võ Tông là nơi an toàn nhất, nhưng xem ra Yến Đô mới là nơi an toàn nhất, có hội trưởng lão trấn giữ Yến Đô, các thế lực Cổ Võ sẽ không dám làm chuyện gì quá đà”.

Tối nay anh sẽ ban hành quy định mới ở Trung Châu, Dương Thanh gần như có thể đoán được năm thế lực Cổ Võ có cao thủ Thiên Cảnh ở Trung Châu sẽ không tới.

Một khi họ từ chối có mặt, Dương Thanh sẽ có cơ hội ra tay.

Chỉ cần anh ra tay thì sẽ đắc tội với những thế lực Cổ Võ này, nên phải chuẩn bị trước.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Mã Siêu cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, anh ta trầm giọng nói: “Được, vậy giờ em sẽ tới chiến trường ngoài biên giới, mau chóng đưa đám người Tiểu Uyển về”.

Dương Thanh gật đầu: “Ừ, cậu đi đi!”

Sau khi Mã Siêu rời đi, Dương Thanh tiến vào trạng thái tu luyện, anh cầm một viên linh thạch lớn bằng quả bóng bàn trên tay, vận chuyển Chiến Thần Quyết, linh khí nồng đậm trong linh thạch không ngừng bị Dương Thanh hấp thu.

Trong nhẫn chứa đồ mà Dương Thanh lấy được từ chỗ Tề Anh Vệ có tận năm triệu linh thạch, đủ cho Dương Thanh tu luyện một thời gian rất dài.

Lúc này, Dương Thanh cảm nhận được mình đã đạt đến đỉnh cao của Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, chỉ cách lúc đột phá một bước.

Dương Thanh liên tục dùng hết hơn trăm viên linh thạch mà vẫn không đột phá được.

“Xem ra mình cần một cơ hội để đột phá Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ”.

Thấy việc tu luyện không có kết quả, Dương Thanh ngừng tu luyện, lẩm bẩm.

Tuy anh đang rất cần tăng thực lực, nhưng anh cũng hiểu việc tu luyện không thể nhanh được, cần tăng dần từng chút một, có nhiều lúc phải cần thời cơ để đột phá.

Có lúc sẽ lĩnh ngộ trong chớp mắt, có lúc phải đánh một trận sống còn với cao thủ khác, cũng có lúc cần cao nhân chỉ dạy.

Dương Thanh nhìn miếng ngọc bội cổ xưa trong tay, lẩm bẩm: “Miếng ngọc bội này hay thật, chẳng biết có thể sử dụng mấy lần nữa”.

Đây cũng là thứ mà anh lấy được từ nhẫn chứa đồ của Tề Anh Vệ, theo lời Mã Siêu giải thích, miếng ngọc bội này là một món bảo vật không gian được hình thành tự nhiên, có không gian rộng ít nhất mười mét vuông.