Chương 4030
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh nói: “Cứ yên tâm, không lâu nữa, cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ không dám hống hách ở Trung Châu như trước đâu”.
Lần này anh tới Trung Châu để giải quyết những thế lực đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ.
“Ài!”
Hạ Lâm thở dài, lo lắng nói: “Những thế lực đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ đã tiến vào Trung Châu đều có cao thủ Thiên Cảnh trấn giữ, sao cao thủ thế tục trấn áp nổi họ?”
“Đã có thế lực của Hạ Giới giới Cổ Võ liên hệ với nhà họ Hạ chúng tôi, đối phương nhòm ngó mọi thứ của nhà họ Hạ, chẳng biết nhà họ Hạ còn kiên trì được bao lâu nữa”.
“Còn cả chị Tư Tư cũng bị thế lực của Hạ Giới giới Cổ Võ nhớ mặt, nếu sau cùng hai nhà chúng tôi không chịu nổi áp lực từ thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có lẽ sẽ bắt buộc phải khuất phục thôi”.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, không ngờ thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ lại hèn hạ trơ trẽn đến thế, ỷ vào thực lực mạnh mẽ để đàn áp các thế lực lớn ở thế tục.
Nếu không có ai ngăn cản các thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có lẽ sau cùng, các thế lực hàng đầu thế tục đều sẽ bị ép phải khuất phục.
Nét mặt Hạ Lâm – người đang rất hào hứng dần trở nên lo lắng.
Mắt Cố Tư Tư cũng đỏ hoe, cô ta nhẹ nhàng ôm lấy vai Hạ Lâm, khẽ nói: “Lâm, em đừng buồn quá, quân đoàn cao thủ đang dần hình thành rồi, chị tin không lâu nữa, quân đoàn sẽ đủ thực lực trấn áp các gia tộc Cổ Võ”.
Hạ Lâm cười gượng, mắt rơm rớm nước mắt, cô ta nói: “Chị Tư Tư nói rất đúng, chắc chắn quân đoàn cao thủ sẽ trấn áp được các gia tộc Cổ Võ thôi”.
Dương Thanh im lặng, những gì mà Hạ Lâm nói với anh chỉ là phần nổi của tảng băng chìm ở Trung Châu, giờ trên khắp Chiêu Châu, nơi nào cũng có gia tộc đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ, những gia tộc Cổ Võ này ỷ vào việc mình có rất nhiều cao thủ, thỏa sức làm bậy ở thế tục.
Có cô gái sôi nổi như Hạ Lâm, chuyến đi cũng đỡ buồn chán.
Thời gian trôi rất nhanh, chuyến bay kéo dài hơn hai tiếng sắp kết thúc, tiếng loa thông báo chuẩn bị hạ cánh vang lên.
Sau khi xuống máy bay, Hạ Lâm cười nói: “Chú, vậy chúng ta tách ra ở đây. Trong khoảng thời gian ở Trung Châu, nếu chú cần giúp thì cứ liên lạc với tôi nhé!”
Dương Thanh cười khẽ, gật đầu: “Được!”
“Tạm biệt chú!”
Hạ Lâm vẫy tay rồi rời đi với Cố Tư Tư.
Mã Siêu đứng cạnh Dương Thanh, tức giận nói: “Không ngờ những gia tộc đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ lại khốn nạn đến thế, họ không nên tồn tại trên thế giới này!”
Hồi nãy trên máy bay, Mã Siêu ngồi sau Dương Thanh nên cũng nghe được những gì mà Hạ Lâm nói.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, anh lạnh lùng nói: “Nếu Thủ Hộ Minh đã không quản lý họ thì chúng ta sẽ làm, không quản lý được thì giết! Giết đến khi họ phải xin hội trưởng lão ban hành quy định mới!”
Mã Siêu siết chặt nắm tay, ý chí chiến đấu dâng trào, anh ta huơ nắm đấm, nghiêm nghị nói: “Anh Thanh nói rất đúng, giết đến khi họ chủ động xin ban hành quy định mới thì mới thôi!”
Cùng lúc đó, bên ngoài sân bay quốc tế Trung Châu đã chật kín người.
Những người này không phải hành khách, mà là cao thủ chiến vực được huấn luyện bài bản, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên vạm vỡ đeo trường kiếm bên hông.
Người đàn ông trung niên không phải ai khác, chính là Diệp Chiến Quốc – đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu.
Bên cạnh Diệp Chiến Quốc là các ông lớn của chiến vực, ai cũng vô cùng kích động và mong chờ.