Chương 4006
Một lúc lâu sau, Dương Thanh mới thán phục: “Có thể nói Thiên Tử Kiếm là sản phẩm không thuộc về thế giới này”.
“Ha ha!”
Mấy vị trưởng lão đều mỉm cười, đại trưởng lão nói: “Cậu nói không sai, đúng là thanh kiếm này không phải sản phẩm mà thế giới này nên có”.
Dương Thanh hỏi: “Đại trưởng lão, ông vừa nói có cách giải quyết phiền phức của tôi, chuyện này liên quan gì tới Thiên Tử Kiếm vậy?”
Đại trưởng lão cười híp mắt, nhìn Dương Thanh: “Cậu nói xem, nếu cậu trở thành chủ nhân Thiên Tử Kiếm, phiền phức của cậu vẫn được tính là phiền phức à?”
Nghe thấy thế, Dương Thanh sững sờ.
Thiên Tử Kiếm là bảo vật quý giá nhất của hội trưởng lão, cho dù không có những lời mà đại trưởng lão vừa nói, với sự hiểu biết của Dương Thanh về Thiên Tử Kiếm trước đó, thanh kiếm này vẫn là chí bảo của hội trưởng lão.
Dương Thanh cười khổ, lắc đầu: “Đại trưởng lão, ông đừng đùa tôi, thanh kiếm linh khí này chỉ phát huy tác dụng lớn nhất khi ở hội trưởng lão, hơn nữa nó cũng phải thuộc về hội trưởng lão”.
Có thể tưởng tượng được, một khi thanh kiếm này rơi vào tay kẻ ác thì sẽ mang lại tai họa lớn đến mức nào cho thế giới này.
Chưa bàn đến việc Dương Thanh đã rời khỏi chiến vực, cho dù anh vẫn là Chiến Thần của biên giới phía Bắc năm đó thì cũng không có tư cách trở thành chủ nhân Thiên Tử Kiếm.
Nào ngờ nét mặt đại trưởng lão bỗng trở nên nghiêm nghị, ông ta nâng Thiên Tử Kiếm bằng hai tay, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt sáng rực: “Dương THanh, nghe lệnh!”
Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, Dương Thanh giật mình, vô thức đứng lên, sống lưng thẳng tắp.
Ba vị trưởng lão và Mã Siêu cũng đứng dậy.
Ai cũng có vẻ nghiêm nghị.
Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Tôi lấy danh nghĩa đại trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, tuyên bố trao chức tứ trưởng lão Chiêu Châu cho Dương Thanh, phụ trách quản lý Thiên Tử Kiếm”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức biến sắc.
Anh không ngờ hội trưởng lão lại muốn anh tiến vào hội trưởng lão, đồng thời đảm nhiệm chức tứ trưởng lão.
Phải biết rằng suốt trăm năm qua, hội trưởng lão luôn chỉ có ba người, chưa bao giờ có vị trí thứ tư.
Không những thế, đại trưởng lão còn định giao Thiên Tử Kiếm cho Dương Thanh quản lý.
Mã Siêu bên cạnh cũng sững sờ, sau đó nhanh chóng kích động nói với Dương Thanh vẫn đang sửng sốt: “Anh Thanh, mau nhận kiếm đi!”
Lúc này Dương Thanh mới hoàn hồn, anh cũng không nhận Thiên Tử Kiếm mà áy náy nói: “Dương Thanh… không xứng ạ!”
Tuy anh từng là Chiến Thần của biên giới phía Bắc, cũng lập công lớn cho Chiêu Châu, nhưng vẫn chưa đủ tư cách tiến vào hội trưởng lão, trở thành tứ trưởng lão.
Có vẻ ba vị trưởng lão không hề bất ngờ trước sự từ chối của Dương Thanh, đại trưởng lão nghiêm nghị nói: “Dương Thanh, đây không phải vấn đề xứng hay không, thế giới mới bây giờ cần một thanh niên như cậu gìn giữ, bảo vệ hàng tỷ người dân trong thế giới mới này”.
“Cậu là ứng cử viên được cả ba trưởng lão nhất trí đồng ý cho gia nhập, hội trưởng lão cần cậu! Chiêu Châu cần cậu! Thế giới mới sắp xuất hiện cũng cần cậu!”
“Tôi trao cho Dương Thanh chức tứ tưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, phụ trách quản lý Thiên Tử Kiếm!”