Chương 4003
“Chủ tịch!”
Hai người vừa ra khỏi sân bay, một người trung niên đã bước đến đón với vẻ kích động.
“Giám đốc Lạc, vất vả rồi!”
Dương Thanh nhìn Lạc Bân, nói một cách chân thành.
Tuy anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng chuyện của tập đoàn vẫn luôn do Lạc Bân xử lý, hơn nữa còn quản lý rất tốt, giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã tiến vào top 100 thế giới từ lâu rồi.
Chỉ một câu “vất vả rồi” đơn giản đã khiến mắt Lạc Bân rơm rớm nước mắt, nhận được sự khẳng định của Dương Thanh, cho dù chỉ là một câu thì cũng đã khiến ông ta thỏa mãn lắm rồi.
Lạc Bân nói: “Chủ tịch, tôi vẫn luôn cử người quét dọn dinh thự Vân Phong hàng ngày, giờ cậu về thì có thể ở luôn, tôi đưa cậu về dinh thự Vân Phong trước nhé?”
Dương Thanh lắc đầu, nói: “Đưa tôi đến trụ sở chính của hội trưởng lão Chiêu Châu trước đi”.
Nghe thấy thế, Lạc Bân lập tức kinh ngạc.
Trụ sở chính của hội trưởng lão Chiêu Châu là trung tâm quyền lực của cả Chiêu Châu, ba vị trưởng lão điều hành mọi công việc của Chiêu Châu.
Giờ Dương Thanh lại định đến trụ sở chính của hội trưởng lão, nhưng Lạc Bân cũng chỉ hơi kinh ngạc chứ không hỏi nhiều, ông ta đích thân lái xe đưa Dương Thanh và Mã Siêu tới hội trưởng lão.
Dương Thanh chợt hỏi: “Giờ tập đoàn Nhạn Thanh có gặp phải phiền phức nào mà ông không thể giải quyết không?”
Lạc Bân vội nói: “Giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã tiến vào top 100 thế giới, tạm thời tôi vẫn có thể đối phó với phiền phức mà chúng ta gặp phải, chủ tịch cứ yên tâm”.
“Sắp tới tôi chuẩn bị thu mua mấy doanh nghiệp, nếu thành công, xếp hạng của tập đoàn Nhạn Thanh trong top 100 sẽ tăng tiếp”.
“Tôi định dùng ba năm để đưa tập đoàn Nhạn Thanh vào top 10 thế giới”.
Dương Thanh hơi kinh ngạc, không ngờ Lạc Bân chỉ định dùng ba năm để đưa tập đoàn Nhạn Thanh vào top 10.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng trụ sở chính của hội trưởng lão.
Lạc Bân mở cửa xe cho Dương Thanh, nói: “Chủ tịch, tôi chờ cậu ở đây, có gì thì cậu cứ dặn dò nhé”.
Dương Thanh lắc đầu: “Để xe lại thôi, ông về trước đi, sau khi giải quyết xong việc, tôi sẽ mời ông ăn cơm”.
Lạc Bân vội nói: “Vâng!”
Sau khi Lạc Bân rời đi, Dương Thanh và Mã Siêu đi về phía trụ sở chính của hội trưởng lão, vừa tới cổng đã bị hai lính canh chặn đường.
“Cho hỏi các anh tìm ai?”
Một người lính nhìn Dương Thanh, hỏi.
Dương Thanh không nhiều lời, lấy một chiếc lệnh bài lớn bằng bàn tay ra, đưa cho họ.
Khi thấy bốn chữ “biên giới phía Bắc” trên lệnh bài, lính canh lập tức biến sắc, vội trả lệnh bài cho Dương Thanh bằng hai tay, cung kính nói: “Mời Chiến Thần Dương!”
Tuy Dương Thanh đã rời khỏi biên giới phía Bắc rất lâu, nhưng vị trí Chiến Thần ở biên giới phía Bắc vẫn đang trống, lệnh bài này cũng do anh giữ.