Chiến Thần Ở Rể

Chương 3982




 

Chương 3982

Khí thế đáng sợ lan ra từ linh hồn Võ Thần.

Linh hồn Võ Thần cũng không cố tình làm thế, mà do thực lực của lão quá mạnh, khi làm gì cũng sẽ phóng ra sức mạnh Võ Thần bá đạo.

“Cho dù là ai thì cũng phải chết!”

Dương Thanh tức giận quát, khởi động xe, chở Mã Siêu lao như điên về phía Võ Tông.

Dấu ấn của thần ở Võ Tông vốn được dùng để trấn áp sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu, nhưng bây giờ, dấu ấn của thần ở Võ Tông đã bị sử dụng, điều này cũng đồng nghĩa với việc hy vọng trấn áp sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu bằng dấu ấn của thần sẽ tan biến.

Đây là cách duy nhất mà Dương Thanh có thể tìm được bây giờ, nhưng nó đã bị phá hỏng, có thể tưởng tượng được anh đang tức giận đến mức nào.

Ở Võ Tông.

Người của Võ Tông đều quỳ rạp xuống đất, còn không dám ngẩng lên nhìn linh hồn Võ Thần.

Khi thấy linh hồn Võ Thần được triệu hồi, hai hộ vệ nhà họ Tề gần như rời khỏi trận chiến ngay tức khắc, tới trước mặt Tề Anh Vệ.

Ba cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong còn sống bên Liễu Như Yên cũng tới trước cô ta.

Cả Võ Tông đều chìm trong khí thế khủng khiếp.

Hạ Quân, Dịch Phi Dương và Liễu Như Yên nghiêm nghị vây quanh Liễu Như Yên.

Tề Anh Tuyết không ngừng run rẩy, hỏi Tề Anh Vệ bên cạnh: “Anh, đây… đây là Võ Thần trong truyền thuyết ạ?”

Tề Anh Vệ chật vật gật đầu, nỗi sợ hãi trong lòng khiến anh ta chỉ muốn quay người bỏ chạy, nhưng anh ta biết rõ, trước mặt linh hồn Võ Thần, có lẽ anh ta vừa quay đi thì đã bị đối phương tiêu diệt.

Hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ không thể là đối thủ của linh hồn Võ Thần.

Phải biết rằng Võ Thần là cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm đỉnh phong đứng trên đỉnh thế giới trong truyền thuyết, tuy bóng trắng trước mặt họ chỉ là một dấu ấn do Võ Thần để lại, nhưng cũng không phải người mà cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ có thể đối phó.

Đừng nói là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, có lẽ ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong mạnh nhất Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không đỡ nổi một chiêu từ linh hồn Võ Thần.

“Không ngờ nhoằng cái đã qua mấy trăm năm, Võ Tông mà ta từng sáng lập lại sa sút đến mức này”.

Trong lúc mọi người đang hoảng sợ và bất an, bóng trắng trên trời bỗng thở dài, giọng điệu tràn ngập vẻ thất vọng.

Đỗ Trọng vội nói: “Võ Thần, khiến ngài thất vọng rồi!”

Linh hồn Võ Thần khẽ lắc đầu rồi nói: “Năm đó, ta để lại dấu ấn nhằm bảo vệ nền tảng của Võ Tông, giờ ta đã được gọi ra, tức là Võ Tông gặp họa rồi”.

Đỗ Trọng bỗng nhìn về phía đám người Tề Anh Vệ bằng đôi mắt đỏ ngầu, chỉ vào họ, nghiến răng nghiến lợi: “Võ Thần, mấy tên khốn này định tiêu diệt Võ Tông! Họ ỷ vào việc mình có ưu thế tu luyện do đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ với linh khí dồi dào, ức hiếp Võ Tông, bắt Võ Tông khuất phục, xin Võ Thần hãy tiêu diệt những chướng ngại vật này giúp Võ Tông”.

Linh hồn Võ Thần nhìn về phía đám người Tề Anh Vệ.

Bị linh hồn Võ Thần để mắt tới, đám người Tề Anh Vệ đều tái mặt, áp lực khổng lồ khiến họ không sao bình tĩnh nổi.

“Bịch bịch bịch!”

Đám người nặng nề quỳ xuống đất, người run bần bật.