Chương 3979
Lúc này, Hạ Quân có tính cách nóng nảy nhất lại là người bình tĩnh nhất, anh ta trầm giọng nói: “Nếu chị Liễu không còn tác dụng nữa, các cậu nghĩ nhà họ Liễu có bằng lòng khai chiến với nhà họ Tề để báo thù cho chị ấy không?”
Nghe thấy thế, Doãn Thiên Kiều và Dịch Phi Dương đều im lặng.
Nhà họ Tề và nhà họ Liễu có thực lực ngang nhau, họ sẽ không bao giờ khai chiến vì một thiên tài vô dụng.
Nếu Liễu Như Yên mất hết võ công thật, chắc chắn nhà họ Liễu sẽ làm loạn, nhưng nhà họ Tề cũng sẽ bồi thường tương xứng, như vậy nhà họ Liễu cũng giữ được thể diện.
Chứ họ không bao giờ khai chiến với nhau.
Hạ Quân chợt nói: “Chị Liễu manh động quá! Không chừng Tề Anh Vệ biết chị Liễu đang ở đây nên mới cố tình xuất hiện, thật ra cậu ta đã chuẩn bị hết rồi”.
“Nghe cậu nói cũng có lý, đúng là có khả năng này, khó trách khi đến thế tục, trừ hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm ra, cậu ta còn lén dẫn theo bảy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ do cậu ta nâng đỡ”.
“Cậu ta đang định dùng một mũi tên bắn gục hai con chim, chẳng những nắm giữ được Võ Tông mà còn hạ gục chị Liễu nhân cơ hội này”.
Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều bỗng cảm thấy hiểu rõ.
“Ầm!”
Đúng lúc này, một bóng người hộc máu, bay ra xa.
Ba người Hạ Quân đều biến sắc, họ gần như đồng loạt hô lớn: “Chị Liễu!”
Người vừa hộc máu và bay ra xa chính là Liễu Như Yên.
Nhưng sau khi đánh bay Liễu Như Yên, Tề Anh Vệ cũng không định ngừng tay, anh ta bỗng giậm mạnh chân xuống đất, lao về phía Liễu Như Yên.
“Tôi đã nói rồi, sau hôm nay, trên bảng thiên tài không còn tên Liễu Như Yên nữa!”
Tề Anh Vệ hét lớn, tung đòn về phía Liễu Như Yên.
“Tề Anh Vệ!”
Ba người Hạ Quân quát lên, không hề do dự, cùng dốc toàn lực, xông tới chỗ Tề Anh Vệ.
“Hừ!”
Tề Anh Vệ hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình!”
Anh ta trầm giọng nói, đòn tấn công đang lao tới chỗ Liễu Như Yên bỗng chuyển sang tấn công ba người Hạ Quân.
“Ầm ầm ầm!”
Ba đòn đánh dữ dội giáng thẳng vào ngực của ba người Hạ Quân với tốc độ nhanh như chớp.
Ba thanh niên lập tức bay xa mười mấy mét như diều đứt dây, hộc máu, nặng nề rơi xuống đất, còn không có sức để bò dậy.
“Tề Anh Vệ!”
Liễu Như Yên lại đứng dậy, thấy ba người bị đánh bay, cô ta giận dữ nhìn chằm chằm vào Tề Anh Vệ: “Đồ khốn, cậu đáng chết!”
Sau khi cô ta dứt lời, khí thế đáng sợ bỗng bùng nổ từ người cô ta.
Ầm!
Mặt đất dưới chân cô ta lập tức vỡ ra, những khe nứt lớn bằng cánh tay lan khắp bốn phương tám hướng.