Những người này đều mặc đồng phục võ thuật màu đen.
Giữa lưng áo có một chữ “Võ” rất lớn được viết cách điệu rồng bay phượng múa.
Người dẫn đầu khoảng chừng sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, vẻ mặt nghiêm nghị toát ra khí thế mạnh mẽ uy nghiêm.
Sau lưng lão ta là bốn tên đàn ông vạm vỡ khí thế hùng dũng.
“Là chi hội trưởng chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật, Thạch Giang!”
“Hiệp hội Võ thuật chưa từng nhúng tay vào chuyện của Giang Bình hôm nay lại muốn nhúng tay sao?”
“Nghe nói các chi hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật đều có thực lực cực mạnh, do hội trưởng đích thân lựa chọn”.
Sự xuất hiện của Thạch Giang gây ra một trận sóng to gió lớn.
Dương Thanh nhíu mày, chẳng lẽ Hiệp hội Võ thuật cũng muốn vào cuộc sao?
Ánh mắt Hoàng Chung trở nên lạnh lẽo, híp mắt nhìn chằm chằm Thạch Giang ngồi xuống trong sự bảo vệ của bốn cao thủ.
“Mọi chuyện tôi làm đều thuận theo tự nhiên.
Hiệp hội Võ thuật các người muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hoàng sao?”
Hoàng Chung không hề e sợ, bình tĩnh nói.
Hiệp hội Võ thuật rất mạnh, thậm chí thực lực còn vượt trên cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, nhưng đó là thực lực tổng hợp của cả hiệp hội.
Chỉ một chi hội tỉnh Giang Bình bé nhỏ chưa đủ tư cách khiến ông ta sợ hãi.
Dù sao ông ta cũng là chủ nhà họ Hoàng tương lai, còn Thạch Giang chỉ là một chi hội trưởng nhỏ nhoi trong rất nhiều chi hội của Hiệp hội Võ thuật.
Xét vì địa vị, Thạch Giang kém xa ông ta.
Thạch Giang cười lạnh nói: “Hiệp hội Võ thuật khinh thường nhúng tay vào ân oán giữa các gia tộc, nhưng nếu người ngoài có ý đồ phá hoại sự cân bằng của tỉnh Giang Bình, đương nhiên chúng tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
“Hơn nữa, chi hội tỉnh Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật vốn là thế lực bản địa của tỉnh”.
“Nhà họ Hoàng các người là cái thá gì cũng đòi nhúng tay vào chuyện của Giang Bình?”
Thạch Giang vốn là người luyện võ, giọng nói vang dội như sấm rền, vọng khắp căn phòng.
Bốn cao thủ lão ta dẫn tới như bốn cột điện khổng lồ đứng sừng sững sau lưng lão ta, nhìn chằm chằm Hoàng Chung.
Sắc mặt của người vệ sĩ trung niên sau lưng Hoàng Chung rất nghiêm trọng.
Trước đó, Dương Thanh đã gây áp lực rất lớn cho ông ta, bây giờ Hiệp hội Võ thuật cũng vào cuộc, áp lực lại càng tăng thêm.
Dương Thanh cũng vui vẻ nhàn hạ.
Nhà họ Hoàng và Hiệp hội Võ thuật đối đầu, anh trở thành kẻ ngoài cuộc, bình tĩnh ngồi uống trà xem kịch hay.
truyện đam mỹ
“Chi hội trưởng Thạch, ông thực sự muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hoàng chúng tôi sao?”
Thái độ của Hoàng Chung rất ngạo mạn.
Đây là cơ hội củng cố địa vị của ông ta ở gia tộc, một khi thất bại sẽ phải gánh chịu hậu quả rất nghiêm trọng.
Cho nên dù gặp phải thế lực mạnh mẽ cỡ nào ông ta cũng không được lùi bước.
Ở đây, ông ta đang thay mặt cho toàn bộ nhà họ Hoàng.
Dù cuối cùng có thể sẽ thua, ông ta cũng không thể thua từ bây giờ.
“Tôi nói nhà họ Hoàng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của Giang Bình, cậu không nghe hiểu tiếng người à?”
Thạch Giang không thèm nể mặt, giận dữ gào lên.
Căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ!
Mọi người xung quanh không dám thở mạnh.
Cả Hoàng Chung và Thạch Giang đều là người bọn họ không thể đắc tội.
Không khí trong sảnh lớn tổ chức hội giao lưu cực kỳ ngột ngạt, nhiều người sợ toát mồ hôi.
Sắc mặt Hoàng Chung cực kỳ khó coi.
Lần này tới tỉnh Giang Bình, ngoại trừ dẫn theo cao thủ bên cạnh trông có vẻ khá lu mờ, đám người còn lại đều là vệ sĩ bình thường.
Đám vệ sĩ bình thường đó dư sức đối phó với các gia tộc lớn của tỉnh Giang Bình, nhưng không thể chống lại Hiệp hội Võ thuật.
Hiệp hội Võ thuật vốn lấy võ thuật làm chủ, ai có địa vị cao đều sở hữu thực lực mạnh mẽ kinh người.
Bây giờ đến cả chi hội trưởng chi hội Giang Bình cũng tới, mấy tên vệ sĩ của Hoàng Chung hoàn toàn không có tác dụng.
Mạnh Hồng Nghiệp và Ninh Trí Viễn sớm đã đứng ngồi không yên.
Bọn họ cứ tưởng Hoàng Chung muốn nâng đỡ mình trở thành vương tộc của Giang Bình.
Đến khi nghe thấy ông ta tuyên bố muốn thành lập liên minh nhà họ Hoàng ở Giang Bình, bọn họ mới biết mình mắc lừa.
Dù vậy, bọn họ cũng không dám trở mặt với nhà họ Hoàng ngay lúc này.
Nếu chỉ có Hoàng Chung và Dương Thanh đối phó nhau, bọn họ vẫn tin tưởng có thể giữ vững địa vị của chính mình.
Nhưng bây giờ Hiệp hội Võ thuật vào cuộc, nhà họ Hoàng muốn chiếm lấy tỉnh Giang Bình chỉ là hi vọng xa vời.
Gốc rễ của nhà họ Hoàng không nằm ở Giang Bình, thất bại vẫn còn đường lui.
Nhưng nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh vốn là gia tộc bản địa ở đây, một khi thất bại rất có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt vong.
“Thạch Giang, ông tưởng tôi dễ bắt nạt lắm sao?”
Hoàng Chung nổi giận nhìn chằm chằm Thạch Giang.
Lão ta chỉ cười lạnh: “Đúng vậy đấy, cậu làm gì được tôi?”
.