Quả nhiên đúng như suy đoán của Dương Thanh, đối phương chính là Hoàng Chung.
Trên người Hoàng Chung toát ra khí thế uy nghiêm cực mạnh.
Hiện giờ trong mắt ông ta tràn ngập sát khí, nhưng cảm xúc được khống chế rất tốt, không hề mất kiểm soát.
Sau lưng ông ta còn có một người trung niên mờ nhạt, nhưng Dương Thanh lại cảm nhận được uy hiếp rất lớn từ trên người đối phương.
“Chắc người thừa kế của nhà họ Hoàng không phải là kẻ ngốc”.
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Nếu ông muốn điều tra, có lẽ rất dễ tra ra được sự thật”.
“Đương nhiên, nếu ông vẫn kiên quyết coi tôi là hung thủ giết con trai ông cũng chẳng sao! Ông ra chiêu gì tôi cũng tiếp hết!”
Dứt lời, Dương Thanh đột nhiên nhìn sang Hoàng Mai, châm chọc cười một tiếng: “Trên đời này không có bức tường kín kẽ không có khe hở.
Có một số việc nếu đã dám làm kiểu gì cũng phải gánh chịu hậu quả”.
Dương Thanh quay lưng rời đi, không thèm nhìn bọn họ thêm một cái.
“Cậu đứng lại cho tôi!”
Hoàng Mai thẹn quá hóa giận, chột dạ gào lên.
Bà ta hiểu được Dương Thanh nói với mình như vậy có ý gì.
Nếu bây giờ bà ta không làm gì, chắc chắn sẽ bị Hoàng Chung cho rằng mình đang chột dạ.
“Không biết bà Hoàng định làm gì? Muốn báo thù rửa hận cho con trai? Hay là báo thù cho chó của bà?”
Dương Thanh chế giễu Hoàng Mai.
Nghe vậy, Hoàng Mai lập tức hoảng sợ, Hoàng Chung cũng cau mày.
Dương Thanh nói không sai, Hoàng Chung là người thừa kế nhà họ Hoàng, đương nhiên sẽ không phải kẻ ngu ngốc.
Hoàng Mai cực kỳ kinh ngạc.
Rất ít người biết được quan hệ giữa bà ta và Mạnh Thiên Kiêu.
Đến cả Hoàng Chung cũng không biết.
Tại sao Dương Thanh lại biết được?
“Chắc bây giờ bà Hoàng đang tò mò tại sao tôi lại biết quan hệ của bà và nhà họ Mạnh lắm phải không?”
Dương Thanh híp mắt nói: “Nhờ đại sư Đàm bà phái tới giết tôi cả đấy.
Ông ta tưởng mình nắm chắc phần thắng, trước khi ra tay đã nói cho tôi biết Mạnh Huy là con của bà”.
“Lần này bà tới tỉnh lỵ để báo thù cho con trai và chồng trước.
Tiếc là chó của bà lại bị tôi giết”.
Dương Thanh nói ra hết những chuyện riêng tư của Hoàng Mai, không chút giấu giếm.
Đã muốn tính kế anh thì đừng trách anh không khách sáo!
Quả nhiên, sắc mặt Hoàng Chung ngày càng tối đen.
Ông ta thực sự không biết những chuyện này.
Cùng với lời nói của Dương Thanh, ông ta có thể xác định cái chết của con trai ông ta chắc chắn có liên quan tới Hoàng Mai.
Hoàng Mai nổi giận nói: “Thằng oắt mày nói vớ vẩn gì vậy?”
Dương Thanh khinh thường nhìn bà ta một cái rồi định quay lưng rời đi.
Nhưng lại bị một bóng người vạm vỡ chặn đường.
Dương Thanh nhíu mày cười lạnh: “Cho anh ba giây rời khỏi tầm mắt của tôi!”
Khí thế trên người Dương Thanh lập tức tỏa ra, sát khí mãnh liệt sôi trào trong mắt.
“Thằng ranh con dám làm càn trước mặt ông Chung, đúng là chán sống rồi!”
Người kia không chịu nhường đường, bộ dạng khiêu khích không hề e sợ.
“Vậy sao?”
Dương Thanh nhếch miệng nở nụ cười tàn nhẫn.
“Uỳnh!”
Dứt lời, anh tung nắm đấm vào bụng của đối phương.
Tiếng va chạm trầm đục vang lên.
Đối phương lập tức cong người, hai mắt trợn trừng, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn.
“Ông Hoàng Chung, hình như chó của ông chẳng biết đánh đấm gì cả!”
Dương Thanh quay lại nhìn Hoàng Chung, châm chọc nói.
Hoàng Chung nổi giận mặt đỏ phừng phừng.
Người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Thanh.
“Đánh người của tôi ngay trước mặt tôi, cậu quá phách lối rồi đấy!”
Hoàng Chung cố nén giận, lạnh giọng quát.
“Vậy thì chỉ có thể nói ông không hề hiểu tôi.
Tôi có thể phách lối hơn vậy nữa cơ, ông muốn xem không?”
Sau đó Dương Thanh nắm chặt hai vai của người đàn ông vạm vỡ đang đau đớn ôm bụng.
Đột nhiên, anh dùng sức ấn xuống.
“Bịch!”
Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, người kia đã quỳ rạp xuống đất.
Tiếng xương vỡ nát vang lên.
Hắn đau đớn kêu gào thảm thiết.
Hai đầu gối của hắn đã be bét máu.
Dương Thanh ung dung rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hoàng Chung nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt tràn đầy lửa giận nhưng vẫn không lên tiếng ngăn cản.
Ông ta biết anh đang cảnh cáo mình.
Người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta trầm giọng nói: “Ông Chung, thằng nhóc này không đơn giản!”
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Chung càng thêm khó coi.
Lần này ông ta tới tỉnh Giang Bình, trả thù chỉ là tiện tay, mục đích thật sự là thu phục toàn bộ tỉnh Giang Bình về tay nhà họ Hoàng.
Nhưng ông ta lại cảm giác được uy hiếp cực lớn từ Dương Thanh.
“Hoàng Mai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Chung nhìn sang Hoàng Mai, tức giận chất vấn.
“Anh họ đừng tin lời nó nói.
Nó cố tình chia rẽ chúng ta đấy”.
Hoàng Mai cảm nhận được sát khí từ người Hoàng Chung, hoảng sợ trong lòng, vội vàng giải thích.
Hoàng Chung híp mắt nói: “Sau khi chuyện lần này kết thúc, anh sẽ tự điều tra! Ai dám giết con trai anh đều phải đền mạng!”
Đây chính là sự bá đạo của người thừa kế nhà họ Hoàng.
Dù là Hoàng Mai, con gái chủ gia tộc hiện giờ ông ta cũng dám giết.
Dứt lời, ông ta cất bước đi vào khách sạn Trung Châu.
Bỏ lại Hoàng Mai sợ chết khiếp và Mạnh Hồng Nghiệp kinh hãi tột độ.
“Thằng oắt con này nhất định phải chết!”
Hoàng Mai nghiến răng nghiến lợi nói.
Mạnh Hồng Nghiệp không dám hé răng, nơm nớp lo sợ đứng cạnh Hoàng Mai.
“Ông chủ Mạnh, có một số việc nên giữ mồm giữ miệng.
Nếu tôi xảy ra chuyện, toàn bộ nhà họ Mạnh sẽ phản chôn cùng!”
Hoàng Mai hung dữ uy hiếp.
Nghe vậy, Mạnh Hồng Nghiệp run lẩy bẩy, sợ sệt đáp: “Cô yên tâm, tôi tự biết phải làm thế nào!”
Chỉ mình lão ta biết chuyện Hoàng Mai bắn chết Hoàng An.
Sau khi hội giao lưu này kết thúc, chắc chắn Hoàng Chung sẽ tra ra được lão ta.
Hoàng Mai chỉ trấn an lão ta trước mà thôi.
Bây giờ vẫn chưa đến năm giờ, tám giờ tối hội giao lưu mới bắt đầu.
Trước đó, các gia tộc của mỗi một thành phố lớn trong tỉnh Giang Bình đều có sảnh chờ dành riêng cho mình.
Dương Thanh đi vào sảnh chờ treo bảng Giang Hải.
“Dương Thanh!”
Anh vừa mới bước vào đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Người gọi là Tô San.
Gặp được anh, cô ta rất vui vẻ, nhưng hai mắt đỏ hoe trông rất đáng thương.
Dương Thanh khẽ gật đầu nói: “Lúc trước tại Tần Y hiểu lầm, tôi đã giải thích với em ấy.
Cô cũng đừng để bụng”.
Nghe vậy, không biết tại sao Tô San lại cảm thấy đau lòng.
“Cậu Thanh!”
Lúc này, mấy người quen cũng đi tới chỗ Dương Thanh.
Chính là Quan Chính Sơn và Tô Thành Vũ, sau lưng họ còn có Quan Tuyết Tùng và Tô Hàm.
Toàn bộ Giang Hải chỉ có bốn gia tộc đứng đầu mới có tư cách được mời.
Ngụy Thành Châu chủ nhà họ Ngụy và Trang Thánh chủ nhà họ Trang cũng dẫn theo con cháu ngồi ở một chỗ.
Dương Thanh vừa xuất hiện, Ngụy Thành Châu và Trang Thánh đều cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Nhưng sau khi đi vào sảnh chờ, Dương Thanh chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ một cái.
Anh ngồi vào chỗ, người nhà họ Quan và nhà họ Tô thi nhau vây quanh.
“Cậu Thanh thấy hội giao lưu này thế nào?”
Đúng lúc này, Ngụy Thành Châu đột nhiên chủ động lên tiếng hỏi Dương Thanh.
Dương Thanh hơi ngạc nhiên, cười đáp: “Đây là lần đầu tiên tôi tham gia.
Chắc hẳn ông chủ Ngụy phải biết rõ hơn tôi mới đúng”.
Ngụy Thành Châu nghiêm giọng nói: “Nói là hội giao lưu giữa các gia tộc lớn của tỉnh Giang Bình chẳng bằng nói là hội giao lưu để ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ phân chia thế lực ở tỉnh Giang Bình”.
Dương Thanh không nói gì, chỉ nghiền ngẫm nhìn Ngụy Thành Châu.
“Nếu người Giang Hải chúng ta không thể đoàn kết nhất trí đối phó giặc ngoài, chỉ e sẽ gặp phiền phức lớn!”, Ngụy Thành Châu nói tiếp.
.