Chương 3792
Trong Tru Hồn Trận, sức mạnh hủy diệt đang không ngừng sinh sôi, liên tục mạnh lên, muốn xóa sổ linh hồn Ma Thần.
Khắp người Dương Thanh toàn vết thương khiến người ta nhìn mà giật mình, nét mặt anh méo mó vì đau đớn, khí thế trên người lại mạnh mẽ tới cực điểm.
“Chỉ là trận pháp tiêu diệt linh hồn mà cũng đòi tiêu diệt tôi? Nếu các người muốn chết thì tôi sẽ giúp!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Tư Không và các cao thủ của Thủ Hộ Minh đều tái mặt, khi thi triển Tru Hồn Trận, họ cũng tiêu hao rất nhiều.
Tuy thế nhưng họ vẫn chưa xóa bỏ được linh hồn Ma Thần, không ngờ Ma Thần có thể chống lại sức mạnh hủy diệt từ Tru Hồn Trận nhờ cơ thể của Dương Thanh.
Lúc này, sát khí mạnh mẽ lóe lên từ mắt Dương Thanh.
“Giết!”
Sau khi dứt lời, Dương Thanh biến mất.
“Lùi lại cho tôi!”
Tư Không quát lớn, bỗng tung chưởng về phía trước.
Trong lúc nhất thời, bóng của một bàn tay khổng lồ giáng từ trên trời xuống, đập mạnh vào người Dương Thanh.
“Ầm!”
Ngay sau đó, Dương Thanh bỗng tung chưởng lên trời, bóng của bàn tay đụng vào tay Dương Thanh, phát ra tiếng nổ lớn.
Sức mạnh cuồng bạo lan khắp bốn phía.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất rung chuyển dữ dội, nền đất dưới chân Dương Thanh liên tục hóa thành bột mịn.
Không những thế, lấy hai người làm trung tâm, các tòa nhà trong phạm vi mười mét đều sụp đổ ầm ầm, như bị thương nặng.
Các cao thủ Ma Tông đã lùi lại mấy trăm mét, nhưng cho dù đứng cách xa như thế, họ vẫn cảm nhận được sức mạnh khổng lồ như dời núi lấp biển đang đẩy họ ra xa.
Đỗ Bá và mấy cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đã rời khỏi vị trí ban đầu, những cao thủ dưới Thiên Cảnh còn không thể quan sát trận chiến ở khoảng cách gần.
Cho dù Lệ Trần đã đột phá Thiên Cảnh thì vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ khi quan sát trận chiến ở khoảng cách gần.
Dương Thanh tức giận quát: “Mấy con tép riu của Thủ Hộ Minh mà cũng đòi trấn áp tôi à? Cút ngay cho tôi!”
Sau tiếng quát này, trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, bàn tay khổng lồ vừa giáng xuống lập tức tan biến.
Mười cao thủ của Thủ Hộ Minh, bao gồm cả Tư Không đều tái mặt, thậm chí khóe miệng của một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ còn rỉ máu.
“Cố chịu cho tôi!”