Chương 3777
“Bịch bịch bịch!”
Ứng Thiên Hành liên tục dập đầu, trán lão ta nhanh chóng be bét máu, lão ta vừa dập đầu vừa van xin: “Cậu Thanh, tôi biết sai thật rồi, xin cậu tha cho tôi, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, làm con chó trung thành nhất bên cạnh cậu, cậu bảo tôi cắn ai, tôi sẽ cắn người đó, không bao giờ phản bội, chỉ xin cậu cho tôi con đường sống”.
Nhậm Kinh Luân là cao thủ cùng cấp bậc với lão ta, lại bị Dương Thanh bẻ gãy cổ từ xa, tức là nếu Dương Thanh muốn giết lão ta, lão ta sẽ có chung kết cục với Nhậm Kinh Luân, thậm chí Dương Thanh còn không cần tiếp xúc với người lão ta mà chỉ cần đứng từ xa là đã có thể giết lão ta rồi.
Dương Thanh cười ngả ngớn, nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành với vẻ dí dỏm: “Được, nếu đã muốn làm chó của tôi, vậy tôi có thể cân nhắc chấp nhận ông, chẳng phải ông nói tôi bảo ông cắn ai thì ông sẽ cắn người đó à? Giờ ông cắn lão già đến từ giới Cổ Võ kia cho tôi đi”.
Anh nói rồi chỉ về phía Khương Nguyên Long.
“Láo xược!”
Khương Nguyên Long lập tức nổi giận, cho dù là ở giới Cổ Võ, lão ta cũng chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế, không ngờ giờ lại bị một bề dưới sỉ nhục ở thế tục.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Dương Thanh điên rồi ư? Không ngờ anh dám sỉ nhục Khương Nguyên Long như thế, cho dù anh đã vượt qua thiên kiếp thì cũng chỉ mới bước vào Thiên Cảnh mà thôi, còn Khương Nguyên Long lại là cao thủ Thiên Cảnh đến từ giới Cổ Võ.
Ngay cả Lệ Trần cũng không chiếm được lợi lộc gì từ Khương Nguyên Long.
Dương Thanh khinh miệt nhìn Khương Nguyên Long, không thèm quan tâm, anh cười khẽ, nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành đang tuyệt vọng: “Xem ra ông chỉ lừa tôi, ông không hề định làm chó của tôi, bảo ông cắn lão già kia một cái thôi mà ông cũng không làm được, đã vậy, tôi giữ con chó như ông lại để làm gì?”
Trong lúc nhất thời, khí thế cuồng bạo ập tới chỗ Ứng Thiên Hành.
Ứng Thiên Hành chỉ thấy mình như đang ở giữa biển ma uy, vô cùng ngạt thở, trên mặt lão ta tràn ngập vẻ sợ hãi.
Ứng Thiên Hành không ngừng cầu khẩn: “Cậu Thanh, xin cậu cho tôi một con đường sống! Không phải tôi không muốn cắn người cho cậu, mà tôi vốn không phải đối thủ của ông ta, có lẽ tôi còn chưa đến gần ông ta thì đã bị ông ta giết rồi, xin cậu nể tình chúng ta đều là người thế tục, cho tôi giữ lại cái mạng chó!”
“Giết!”
Dương Thanh tức giận quát, cùng lúc đó, khu vực mà Ứng Thiên Hành đang quỳ cũng bị ma uy tối cao trấn áp.
“Ầm!”
Ứng Thiên Hành không chịu nổi áp lực này, nặng nề ngã xuống đất.
Lão ta hộc máu, nằm rạp trên đất, không ngừng giãy giụa nhưng vô dụng, chỉ có thể tiếp nhận áp lực ngày càng lớn, như muốn khiến cơ thể lão ta nổ tung.
“Ngừng tay cho tôi!”
Khương Nguyên Long thấy thế, bèn tức giận quát.
Lão ta không thèm quan tâm đến sống chết của Ứng Thiên Hành, nhưng nếu Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân đều chết dưới tay Dương Thanh, mối nhục mà lão ta phải chịu sẽ càng lớn.
Trước đó, lão ta đã nói rõ rằng sau khi Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân bước vào Thiên Cảnh, lão ta sẽ cho phép họ trở thành cung phụng của nhà họ Khương, giờ Nhậm Kinh Luân đã bị Dương Thanh giết.
Nếu Ứng Thiên Hành cũng bị Dương Thanh giết nốt, sau này lão ta còn hứa hẹn với người khác kiểu gì.