Chiến Thần Ở Rể

Chương 3772




Chương 3772

Nếu lão lùi bước, chắc chắn thiên kiếp sẽ bị phá hoại, Dương Thanh cũng sẽ bị thiên kiếp cắn trả.

Nhưng khi trơ mắt nhìn một bề dưới thiên tài của thế tục bị ngừng mất thiên kiếp, lão có thể cam lòng ư?

Huống hồ, bề dưới này còn là anh em tốt của đệ tử của lão.

Nếu lão từ bỏ, chắc chắn Mã Siêu sẽ oán hận lão nhỉ?

Nghĩ tới đây, ý chí chiến đấu mạnh mẽ lan ra từ người Lệ Trần.

Lão cười sang sảng, nói lớn với Khương Nguyên Long: “Nếu ông đã ngó lơ quy định của Thủ Hộ Minh, muốn đánh thì tôi sẽ theo tới cùng!”

Sắc mặt Khương Nguyên Long u ám tới cực điểm, lão ta lạnh lùng nói: “Nếu cậu muốn chết, hôm nay tôi sẽ giúp cậu!”

Sau khi lão ta dứt lời, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người lão ta, phóng về phía Lệ Trần, gần như trong chớp mắt, nó đã tới trước mặt Lệ Trần.

“Ầm!”

Trong khoảnh khắc đó, hai người đồng loạt tấn công, tiếng va chạm chói tai vang lên.

Lấy nơi mà hai người va chạm làm trung tâm, mọi thứ trong vòng mười mét quanh đó đều hóa thành bột, trên mặt đất cũng toàn vết nứt to bằng cánh tay.

Đây chính là trận chiến giữa cao thủ Thiên Cảnh, không ngờ lại mạnh đến mức này.

Cao thủ Ma Tông đều đứng nhìn từ xa, ai cũng có vẻ kinh hãi.

Đây là lần đầu tiên những cao thủ thế tục như họ tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa cao thủ Thiên Cảnh.

“Giết!”

Ảnh Ma và Hồng Ma nhìn về phía Lệ Trần rồi liếc nhau, trong mắt tràn ngập vẻ kiên quyết, họ quát lớn, lao tới chỗ cao thủ nhà họ Khương.

Trận chiến cấp bậc này chính là đỉnh cao ở thế tục.

Trận chiến giữa Thiên Cảnh vốn không nên xuất hiện ở thế tục, nhưng chẳng hiểu sao Thủ Hộ Minh lại không tham gia vào trận chiến giữa Khương Nguyên Long và Lệ Trần, chỉ âm thầm quan sát.

Trận chiến giữa các cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh cũng hoàn toàn bùng nổ.

Người Ảnh Ma và Hồng Ma đẫm máu, trên người họ tràn ngập khí thế vô cùng đáng sợ, khí thế này đã vượt xa trạng thái mạnh nhất của họ.

Rõ ràng họ đã dùng hết những chiêu mạnh nhất của mình, dốc toàn lực trong trận chiến lần này, một khi họ thất bại, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Hai người họ và Đỗ Bá đang cầm Võ Thần Thương chính là đại diện cho sức chiến đấu cao nhất ở thế tục.

Cho dù nhà họ Khương có bốn cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thì vẫn không phải đối thủ của ba người Đỗ Bá, liên tục lùi bước.

Cao Hùng bị thiên kiếp hủy hoại một cánh tay, bây giờ đã tàn phế một nửa, không dám gia nhập trận chiến với đám người Đỗ Bá.

Ông ta hiểu rõ, với trạng thái của ông ta bây giờ, cho dù gia nhập phe nhà họ Khương thì cũng chỉ còn đường chết, Đỗ Bá đang cầm Võ Thần Thương chẳng khác gì bức tượng chiến thần, ai cản đường lão ta đều phải chết.

Huống hồ, giờ ông ta đã phản bội Ma Tông, một khi ông ta tham gia chiến đấu, chắc chắn Ảnh Ma và Hồng Ma sẽ giết ông ta đầu tiên.

Trước kia, ông ta có Vô Hình Thuẫn, có thể có thực lực sánh ngang với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ khi còn ở Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, thậm chí được xếp vào mười cao thủ mạnh nhất Ma Sơn.

Nhưng giờ ông ta đã mất Vô Hình Thuẫn, cũng lộ nguyên hình, tuy ông ta đã đột phá bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu lại giảm đi rất nhiều, đừng nói là cao thủ cấp bậc Ảnh Ma và Hồng Ma, ngay cả cao thủ mới bước vào bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ cũng có thể áp đảo ông ta.

Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành trốn ra xa, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào hai phe đang chiến đấu.

Ứng Thiên Hành chợt nói: “Tông chủ Nhậm, giờ tôi và ông cùng một phe, chúng ta phải đưa ra lựa chọn, nếu không chọn, sau khi họ phân rõ thắng thua, cho dù kết quả thế nào, chúng ta cũng không có kết cục tốt đẹp”.

Nhậm Kinh Luân nhìn về phía Ứng Thiên Hành, híp mắt: “Tông chủ Ứng nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”