Chương 3770
“Tôi cũng muốn biết rốt cuộc người đang trốn trong Tàng Thư Các để vượt thiên kiếp là thần thánh phương nào!”
Cao Hùng hùng hổ nói với Lệ Trần, có vẻ khiêu khích.
Sau khi dứt lời, ông ta bỗng rút một thanh kiếm linh khí ra, chém mạnh về phía thiên kiếp.
Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành cũng tấn công thiên kiếp.
Nếu muốn phá hoại thiên kiếp thì phải ngừng thiên kiếp.
Chỉ cần người vượt thiên kiếp mất đi cơ hội tiếp nhận sự gột rửa của thiên kiếp, thiên kiếp sẽ xem như đã ngừng, nếu thiên kiếp không hoàn chỉnh, người vượt thiên kiếp sẽ bị thiên kiếp cắn trả, những đau đớn mà họ phải chịu trước đó hoàn toàn uổng phí.
“Đoàng đoàng!”
Sấm sét điên cuồng giáng xuống, ba món linh khí đồng loạt đánh trúng thiên kiếp, nhưng không ngừng được, một phần uy lực của thiên kiếp còn giáng lên người họ qua linh khí.
Ba người đều có vẻ đau đớn, họ vẫn chưa tới lúc vượt thiên kiếp, cường độ của thiên kiếp mà Dương Thanh vượt qua rất mạnh, họ khó mà chịu nổi.
Nhất là Cao Hùng, sau khi mất đi Vô Hình Thuẫn, thực lực của ông ta đã giảm mạnh, thiên kiếp mới giáng lên người ông ta, ông ta đã hét lên đau đớn, ngã ra đất, run lẩy bẩy.
Cánh tay cầm kiếm của ông ta cháy đen, bị thiên kiếp phá hoại.
Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân vốn là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, cách lúc vượt thiên kiếp cũng không xa, tuy miễn cưỡng chịu được, nhưng họ cũng không tiếp nhận được nhiều thiên kiếp ở mức độ này.
Nếu họ muốn phá hoại thiên kiếp ở mấy phút cuối cùng thì rất khó!
“Vô Hình Thuẫn!”
Đúng lúc này, Vô Hình Thuẫn bỗng lơ lửng phía trên Tàng Thư Các, Ứng Thiên Hành lập tức biến sắc.
Vô Hình Thuẫn bắt đầu chậm rãi đáp xuống Tàng Thư Các cùng với thiên kiếp.
“Đối phương định cướp Vô Hình Thuẫn!”
Ứng Thiên Hành bỗng sợ hãi nói.
Nhậm Kinh Luân cũng biến sắc, không nói nhảm nữa, xông về phía Vô Hình Thuẫn.
Một khi Vô Hình Thuẫn bị người đang vượt thiên kiếp dưới lòng đất cướp mất, nếu họ muốn lấy lại nó thì khó như lên trời.
Ứng Thiên Hành thấy Nhậm Kinh Luân lao tới chỗ Vô Hình Thuẫn, lập tức cuống cả lên, không quan tâm tới chuyện phá hoại thiên kiếp nữa, cũng xông về phía Vô Hình Thuẫn, hét lớn: “Vô Hình Thuẫn là của tôi! Đừng ai hòng cướp nó đi!”
“Đoàng đoàng đoàng!”
Nhưng hai người vừa bước lên, vô số tia sét lại giáng xuống.
Lúc này hai người mới hoàn hồn, Vô Hình Thuẫn đang ở nơi mà thiên kiếp hội tụ, hai người gần như lùi lại ngay theo phản xạ có điều kiện.
Họ vừa rời khỏi đó, thiên kiếp đã giáng xuống nơi họ đứng.
Hai người nghĩ mà thấy sợ, nếu hồi nãy né chậm, một khi bị thiên kiếp giáng trúng, cho dù họ sắp vượt thiên kiếp thì cũng sẽ bị thương nặng.