Chương 3723
Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, các cao thủ Võ Tông mới hoàn hồn, tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tông chủ đã bảo họ lùi lại, chắc chắn là vì có chuyện vô cùng nguy hiểm, trong lúc nhất thời, các cao thủ Võ Tông đều lùi cả nghìn mét.
Chỉ cao thủ từ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong trở lên mới dám đứng yên.
Lệ Trần ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nghiêm nghị nói: “Đứng sau ta!”
“Vâng!”
Mã Siêu vội nấp sau lưng Lệ Trần, với cảnh giới của anh ta bây giờ, nếu mấy tia sét hồi nãy giáng vào người anh ta, có lẽ anh ta sẽ bị giết trong nháy mắt.
Mã Siêu lo lắng hỏi: “Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lệ Trần trầm giọng nói: “Ta cảm nhận được thiên kiếp!”
“Thiên kiếp ư?”
Mã Siêu sững sờ.
Lệ Trần gật đầu: “Uy lực của thiên kiếp này lớn hơn những thiên kiếp mà ta từng thấy trước kia nhiều! Nếu tất cả các cao thủ đều phải trải qua thiên kiếp có uy lực thế này, có lẽ trong số 100 người, sẽ có 99 người chết!”
Mã Siêu càng sửng sốt hơn.
Đỗ Bá ở cách đó không xa cũng vô cùng nghiêm nghị, với tư cách là tông chủ Võ Tông, lão ta từng thấy rất nhiều tiền bối Võ Tông vượt thiên kiếp, nhưng cũng chưa bao giờ thấy thiên kiếp nào mạnh thế này.
“Bố, đây là thiên kiếp ạ?”
Đỗ Minh Viễn kinh hãi nhìn về phía Đỗ Bá bên cạnh.
Đỗ Bá trầm giọng nói: “Có lẽ thế!”
Đỗ Minh Viễn rất khó hiểu: “Có lẽ thế là sao ạ?”
Đỗ Bá giải thích: “Trong số những người đang có mặt bây giờ, chỉ mình Dương Thanh có khả năng sắp vượt thiên kiếp nhất, nhưng ta không cảm nhận được khí thế khi đột phá từ người Dương Thanh”.
“Hơn nữa, tuy thực lực của cậu ấy cực mạnh nhưng mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mà thôi, còn chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, sao có thể đột phá Thiên Cảnh chứ?”
“Nhưng hình như thiên kiếp này xuất hiện vì Dương Thanh, ta cũng không rõ rốt cuộc là tại sao”.
Giờ Đỗ Minh Viễn mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, ông ta ngẩng đầu nhìn sấm sét trên vùng trời Võ Tông, lại nhìn về phía Dương Thanh, lập tức hỏi nhỏ: “Tình huống của Dương Thanh vốn đặc biệt, hay vì thiên phú của cậu ấy quá yêu nghiệt nên ông trời cũng muốn trấn áp cậu ấy?”
Đỗ Bá nhìn Đỗ Minh Viễn, không nói gì.
Đỗ Thất đang nằm giữa vũng máu cũng vô cùng kinh hãi, với tư cách là cao thủ hàng đầu đã bước nửa bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, tuy không nhìn thấy nhưng lão ta cũng cảm nhận được khí thế của thiên kiếp.
Lão ta đã bị thương nặng, không bò dậy nổi, đương nhiên thiên kiếp này không thể là của lão ta, nếu đã không phải của lão ta, vậy chỉ có thể là của Dương Thanh rồi.
“Không! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Đỗ Thất bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.
Với tư cách là tiền bối ở thế tục lâu nhất của Võ Tông, lão ta càng biết nhiều hơn nữa.
“Ầm ầm ầm!”