Ninh Thành Vũ hoảng loạn trong lòng, cố giả bộ bình tĩnh nhìn Dương Thanh hỏi: “Trông anh rất lạ, không biết là cậu chủ nhà nào?”
Dương Thanh dễ dàng nhìn ra sự lo lắng của hắn, cười nhạt một tiếng: “Cậu Vũ không cần nói bóng gió, tôi chỉ là kẻ mồ côi không bố không mẹ, không phải cậu chủ nhà giàu gì cả”.
Trong lòng anh chỉ có mẹ, chưa từng thừa nhận bố.
Ninh Thành Vũ kinh ngạc, đương nhiên không tin.
Hắn chỉ nghĩ anh đang cố tình lừa mình.
“Vãi! Một thằng chó không có chỗ dựa cũng dám lên mặt với cậu Vũ?”
Ninh Thành Vũ không tin Dương Thanh thực sự không có thân phận gì đặc biệt, nhưng chó của hắn lại không nghĩ vậy.
Phùng Nghĩa Cần chỉ vào mặt Dương Thanh, lớn tiếng gào thét.
“Phùng Nghĩa Cần, tôi khuyên anh hãy xin lỗi cậu Thanh ngay lập tức, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
“Không sai, nếu bây giờ anh không quỳ xuống dập đầu nhận sai với cậu Thanh, nhà họ Trần tôi cũng sẽ không tha cho anh!”
Quan Tuyết Tùng và Trần Anh lần lượt lên tiếng uy hiếp.
Bọn họ hiểu rõ Dương Thanh rất khủng bố, sợ anh kích động làm gì đó.
Dù sao hôm nay cũng là tiệc sinh nhật của công chúa nhà họ Hàn.
Nếu Dương Thanh ra tay ở đây, chỉ sợ nhà họ Hàn cũng sẽ không vui.
Nhà họ Mạnh đã đủ khiến họ áp lực rồi, họ không muốn vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán nữa.
Đương nhiên nếu Dương Thanh kiên quyết muốn xuống tay ở đây, dù có phải liều mạng bọn họ cũng về phe anh.
“Quan Tuyết Tùng, Trần Anh Hào, hai người tự đề cao mình quá đấy! Trước mặt cậu Vũ cũng dám uy hiếp tôi? Các người cứ thử xem!”
Phùng Nghĩa Cần kiêu căng khiêu khích: “Cậu Vũ rộng lượng không so đo nhưng tôi không vậy đâu!”
Ninh Thành Vũ giận dữ, thầm chửi bới cả tổ tông nhà Phùng Nghĩa Cần.
Hắn vẫn chưa biết thân phận của Dương Thanh, tạm thời không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Vậy mà con chó Phùng Nghĩa Cần này lại gây sự trước.
Hiện giờ hắn mắng Phùng Nghĩa Cần cũng không được, mà không mắng cũng không xong, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.
“Cậu Vũ thấy không? Người nhà họ Quan và nhà họ Trần thật phách lối, đến cả cậu cũng chẳng coi ra gì!”
Phòng Nghĩa Cần vẫn đang châm ngòi.
Dứt lời, anh ta lại châm chọc nhìn Dương Thanh: “Anh mạnh miệng lắm cơ mà? Tiếp tục đi!”
Ánh mắt Dương Thanh dần lạnh xuống.
Anh không sợ bị khiêu khích, nhưng bị một con chó khiêu khích khiến anh muốn giết anh ta.
Nếu hôm nay không phải sinh nhật của Hàn Phi Phi, sao Phùng Nghĩa Cần có thể sủa đến tận bây giờ?
“Quan Tuyết Tùng, Trần Anh Hào, hai người thấy chưa? Đây chính là thằng ngu hai người tôn kính đấy! Nếu không phải đang trong tiệc sinh nhật của cô Hàn Phi Phi thì tôi đã đập chết anh ta rồi.
Các người tin không?”
Thấy Dương Thanh im lặng không nói, Phùng Nghĩa Cần lại càng đắc ý cười lạnh.
Tất cả mọi người đều đang hóng hớt chuyện của bọn họ.
Dù là Ninh Thành Vũ và Phùng Nghĩa Cần hay Quan Tuyết Tùng và Trần Anh Hào đều là người có máu mặt.
Hai phe này xảy ra xung đột sẽ cực kỳ gay cấn.
“Cô Phi tới rồi!”
Đúng lúc này, một người kinh ngạc hô lớn.
Thoáng chốc, mọi người đều đồng loạt nhìn sang.
Cả căn phòng đều yên tĩnh lại, ánh mắt đổ dồn lên cầu thang tầng hai.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Một tràng tiếng giày cao gót thanh thúy, dáng người yểu điệu dần xuất hiện.
Hàn Phi Phi tới rồi!
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng kiêu sa, điểm xuyết vài sợi lông vũ, đi đôi giày cao gót màu hồng phấn, đội vương miện khảm kim cương sang trọng.
Cô ta như một cô tiên giáng trần, khẽ mỉm cười chậm rãi bước ra.
Hàn Phi Phi còn rất trẻ, gương mặt xinh đẹp không tì vết, trang điểm nhẹ nhàng như tiên nữ trong tranh.
“Đẹp quá!”
Rất nhiều người đều thốt lên.
Các cô gái cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Hai mươi là độ tuổi đẹp nhất của đời người!
“Vô cùng cảm ơn mọi người đã tới tham dự tiệc sinh nhật tròn hai mươi tuổi của con gái tôi!”
Hàn Phi Phi đứng cạnh một đôi nam nữ.
Người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi lên tiếng.
Gương mặt của Hàn Phi Phi khá giống ông ta.
Dù đã năm mươi nhưng có thể nhìn ra thời trẻ, ông ta cực kỳ đẹp trai.
Bên phải Hàn Phi Phi là một quý bà trung niên mặc sườn xám, chính là mẹ cô ta.
“Chào chú Diệp! Chào cô Chân!”
Mọi người nhao nhao đứng dậy chào hỏi hai vợ chồng Hàn Diệp.
“Người đàn ông trung niên là bố của Hàn Phi Phi, Hàn Diệp, nghe nói đã được chọn làm người thừa kế vị trí chủ gia tộc.
Thế nhưng nhiều năm rồi, tuổi tác của ông chủ Hàn cũng ngày càng cao nhưng vẫn không chịu truyền lại cho ông ta”.
Quan Tuyết Tùng nhỏ giọng nói với Dương Thanh.
Trần Anh Hào cũng lên tiếng: “Ông nội tôi nói ông chủ Hàn chỉ có một đứa con trai là Hàn Diệp nhưng ông ta không có năng lực, không yên lòng truyền lại vị trí chủ gia tộc cho ông ta”.
“Tôi cũng nghe ông nội nói, ông chủ Hàn từng nói trước mặt mọi người, chỉ khi ông ấy chết thì Hàn Diệp mới được kế thừa vị trí chủ nhà”, Quan Tuyết Tùng nói.
Nghe vậy, Dương Thanh mới chú ý đến Hàn Diệp.
Người đàn ông năm mươi tuổi vẫn đẹp trai ngời ngời, tạm thời không thể nhìn ra cái gì từ vẻ ngoài.
“Mẹ của Hàn Phi Phi thì sao?”
Dương Thanh tò mò hỏi.
“Mẹ cô ấy tên là Đồng Chân, sống trong nhung lụa từ nhỏ, nghe nói là người của một gia tộc nhỏ ở Yến Đô, năng lực không tồi”, Trần Anh Hào đáp.
Quan Tuyết Tùng cũng nói: “Nghe đồn nếu không có bà ta, ông chủ Hàn còn định truyền vị trí chủ gia tộc cho Hàn Phi Phi”.
“Ồ?”
Dương Thanh kinh ngạc: “Bà ta giỏi vậy sao?”
Anh biết rõ tính cách của Hàn Khiếu Thiên.
Người khiến ông cụ coi trong như vậy chắc chắn không đơn giản.
Tô San cười nói: “Năng lực của cô Chân không hề thua đấng mày râu.
Cô ấy đã lặng lẽ trợ giúp Hàn Diệp đạt được rất nhiều thành tích, nếu không ông chủ Hàn cũng sẽ không để Hàn Diệp làm người thừa kế”.
Nếu chỉ là lời từ một phía, Dương Thanh sẽ không hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng cả Trần Anh Hào, Quan Tuyết Tùng và Tô San đều nói vậy, chứng tỏ Hàn Diệp thực sự rất kém cỏi.
Nếu không cũng sẽ không bị tiếng xấu truyền xa thế này.
Dương Thanh lắc đầu cười nói: “Người xưa có câu cha nào con nấy nhưng hình như không đúng với ông chủ Hàn!”
Đúng lúc này, một chiếc bánh gato nhiều tầng cắm hai mươi ngọn nến được đẩy ra.
Mọi người vây quanh Hàn Phi Phi hát chúc mừng sinh nhật, đợi cô ta ước và thổi nến xong liền hoan hô tưng bừng.
Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Tiếp theo là cắt bánh, đám bạn thân của Hàn Phi Phi bôi kem lên mặt nhau, chơi đùa vui vẻ.
“Chúc cô Phi Phi sinh nhật vui vẻ!”
Phùng Nghĩa Cần là người đầu tiên tặng quà.
Hàn Phi Phi lạnh nhạt nhìn anh ta, khẽ gật đầu đáp: “Cảm ơn!”
“Phi Phi, chúc em sinh nhật vui vẻ!”
Ninh Thành Vũ cũng đi tới mỉm cười dịu dàng nhìn cô ta, chậm rãi mở hộp quà, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim.
Tiếng vỗ tay vang dội như sấm.
Không cần nói cũng biết tặng nhẫn kim cương nghĩa là gì.
“Phi Phi, đây là kiểu dáng mới nhất của Cartier, nhẫn kim cương Trái tim tình yêu.
Kim cương là biểu tượng của sự vĩnh hằng, Trái tim tình yêu là tình cảm của anh dành cho em, mãi không đổi thay!”
Ninh Thành Vũ chân thành nhìn Hàn Phi Phi
- ---------------------------
.