Ngay khi Dương Thanh còn đang phỏng đoán ý đồ của nhà họ Mạnh, chuông điện thoại di động của anh đột ngột vang lên, Ngải Lâm gọi tới.
"Cậu Thanh, Hoàng An chết rồi!"
Dương Thanh vừa nhận cuộc gọi, giọng nói có phần sốt sắng của Ngải Lâm đã vang lên bên tai: "Có tin là, Hoàng Chung, bố Hoàng An đã đến nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ".
Nghe vậy, Dương Thanh nhíu mày thật chặt.
Chiều hôm qua anh vừa mới gặp Hoàng An.
Nếu không phải Tần Thanh Tâm ngăn anh lại, có lẽ Hoàng An đã chết trong tay anh rồi.
Thế mà Hoàng An vẫn chết, chuyện này chắc chắn có vấn đề.
"Được rồi, em biết rồi".
Dương Thanh bình thản nói.
Ngải Lâm chỉ gọi tới thông báo chuyện này, xong xuôi liền cúp điện thoại.
Dĩ nhiên cô ấy không hề hoài nghi cái chết của Hoàng An có liên quan đến Dương Thanh.
Ngay sau đó, chuông điện thoại của Dương Thanh lại vang lên lần nữa.
Lần này là Quan Chính Sơn.
"Cậu Thanh, ngày mốt nhà họ Mạnh sẽ tổ chức hội giao lưu các doanh nghiệp ba năm một lần, tôi với bọn Vương Cường, Trần Hưng Hải đều đã nhận được thư mời, còn cậu?"
Quan Chính Sơn lên tiếng dò hỏi.
Dương Thanh đáp: "Đã nhận được".
"Tôi có cảm giác, mục đích của hội giao lưu lần này là nhằm về phía chúng ta", Quan Chính Sơn trầm giọng nói.
"Ồ? Vì sao nói thế?", Dương Thanh nghi hoặc hỏi.
Quan Chính Sơn đáp: "Hội giao lưu các doanh nghiệp Giang Bình cứ ba năm tổ chức một lần, do các gia tộc lớn ở tỉnh Giang Bình thay phiên nhau tổ chức.
Vốn hội giao lưu lần này đến phiên nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà tổ chức, hơn nữa, cũng chưa tới thời điểm, nhà họ Mạnh đã phát thư mời trước".
"Điều này chỉ có thể nói rõ một điểm, đó chính là nhà họ Phùng đã về dưới trướng gia tộc họ Mạnh, sau đó nhường quyền tổ chức hội giao lưu lần này cho nhà họ Mạnh".
"Mấy hôm trước chúng ta mới qua nhà họ Mạnh, cái chết của Mạnh Thiên Kiêu và Mạnh Huy tuy không phải do cậu trực tiếp gây ra nhưng cũng là có liên quan đến cậu".
"Theo lẽ thường, hiện nhà họ Mạnh hẳn phải đang hết sức bi thương mới đúng, nhưng hiện giờ lại bất chợt tổ chức hội giao lưu sớm hơn lịch, việc này về bản chất đã có điểm kì quái".
Quan Chính Sơn phát biểu suy đoán của mình, thật ra ông ta còn có suy đoán lớn mật hơn nữa, chỉ có điều không có chứng cứ, ông ta không dám nói lung tung.
Dương Thanh không đáp lời, anh trầm mặc một hồi rồi cười khinh thường: "Bất kể nhà họ Mạnh có đang chĩa mũi dùi vào tôi hay không, nếu như đây đã là một hội nghị lớn ba năm mới có một lần, dĩ nhiên tôi sẽ không vắng mặt".
"Cậu Thanh, tôi cho rằng, vì lí do an toàn, cậu không nên tham dự thì hơn ạ", Quan Chính Sơn lo âu nói.
"Yên tâm đi, nếu chỉ một gia tộc họ Mạnh mà cũng không giải quyết được thì sao tôi có thể dẫn dắt các ông cùng mở ra một thịnh thế huy hoàng?"
Giọng Dương Thanh tràn đầy tự tin về bản thân, cùng với sự xem thường cực độ dành cho nhà họ Mạnh.
Nghe vậy, Quan Chính Sơn không khuyên bảo thêm nữa, trong lòng cũng bất giác cảm thấy chờ mong.
Ông ta bỗng nhớ lại, trong bữa tiệc mừng đại thọ bảy mươi của mình, hơn trăm người đàn ông vác súng thật đạn thật xông vào nhà họ Quan, bắt toàn bộ thành viên dòng chính của nhà ông ta đi.
Nhưng sau đó, chỉ với một câu nói, Dương Thanh đã lấy lại tự do cho tất cả người nhà ông ta.
Nghĩ tới đây, Quan Chính Sơn vội vã tỏ thái độ: "Nếu cậu muốn đích thân tới tham gia, tôi sẽ đi cùng cậu một lần nữa! Đợi khi chuyện này xong xuôi thì cũng là lúc tôi được hưởng thụ cảnh sum vầy bên con cháu rồi, ha ha ha ha..."
Hôm nay, Quan Chính Sơn đã giao lại vị trí chủ gia tộc cho cháu mình là Quan Tuyết Tùng.
Nhưng ông ta biết, chuyến đi tới nhà họ Mạnh lần này vô cùng quan trọng, đồng thời cũng là cơ hội có thể thay đổi tương lai của nhà họ Quan, cho nên ông ta cần đích thân tới tham dự.
Ngay sau đó, Trần Hưng Hải và Vương Cường cũng lần lượt gọi điện tới, nội dung đều là về hội giao lưu các doanh nghiệp Giang Bình.
Khi biết Dương Thanh muốn đích thân tới nhà họ Mạnh, Trần Hưng Hải và Vương Cường đều tỏ thái độ mình sẽ theo sát bước đi của Dương Thanh.
"Dương Thanh, ông chủ Trần mà con vừa nói chuyện đó chính là Trần Hưng Hải của Châu Thành sao?"
Thấy Dương Thanh đã dừng cuộc gọi, Tần Đại Dũng mới kinh ngạc hỏi.
"Đúng là ông ta!"
Dương Thanh mỉm cười.
Vừa rồi khi nghe điện thoại, anh không tránh mặt Tần Đại Dũng, cho nên Tần Đại Dũng cũng đã nghe được toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện.
Thế lực trong tay Dương Thanh đang ngày càng bành trướng, nhưng số người thân cận có thể tin tưởng được cũng ngày càng thiếu.
Tần Đại Dũng là bố vợ anh, nếu ông ấy muốn giúp đỡ mình thì quả là không gì tốt hơn.
Ngày đó, khi Dương Thanh bày kế, lừa Châu Ngọc Thúy và Mạnh Thiên Kiêu tới nhà họ Quan, Quan Chính Sơn và Vương Cường đích thân ra tay, Tần Đại Dũng cũng đã biết, nhà họ Quan và Tòa Thành Vương Giả đều đã quy phục Dương Thanh rồi.
Nhưng ông ấy không biết, ngay cả nhà họ Trần ở Châu Thành cũng cung kính với Dương Thanh đến thế.
Từ sau khi nhà họ Trần trở thành bá chủ Châu Thành, địa vị của nhà họ Trần ở tỉnh Giang Bình đã vượt qua nhà họ Quan.
Vì thế, có thể đoán được lúc này Tần Đại Dũng khiếp sợ cỡ nào.
"Bố, chuyện của con, bố cũng đã biết khá rõ rồi, nhưng con vẫn muốn nói với bố rằng, những điều mà bố chứng kiến hiện nay vẫn chưa phải là toàn bộ lực lượng của con đâu".
Dương Thanh nói, thái độ nghiêm túc: "Chỉ cần con muốn, kể cả là tám gia tộc lớn của Yến Đô cũng có thể bị tiêu diệt chỉ trong vòng một đêm!"
Lời nói của Dương Thanh hệt như một tiếng sấm sét nổ vang bên tai Tần Đại Dũng.
Đối với ông ấy, bốn gia tộc của Giang Hải đã là rất mạnh rồi, các gia tộc quyền thế ở tỉnh lỵ thì càng là nơi cao không thể với tới, so sánh với họ, tám gia tộc lớn của Yến Đô quả đúng là những thế lực khổng lồ và đáng sợ.
Nhưng Dương Thanh lại nói, ngay cả tám gia tộc lớn của Yến Đô, anh cũng có năng lực diệt gọn.
Dương Thanh thốt ra những lời này với thái độ cực kì tự tin, hoàn toàn không phải chỉ là mạnh miệng nói bừa.
Tần Đại Dũng cũng tin rằng, Dương Thanh không hề lừa gạt mình.
"Nếu con đã nói cho bố biết những việc này, vậy thì có gì cần bố làm, con cứ việc nói thẳng!"
Tần Đại Dũng chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó nội tâm đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Dương Thanh mỉm cười: "Việc đó tính sau ạ, việc bố cần làm bây giờ là phải yên tâm điều trị cho tốt, tranh thủ thời gian dưỡng thương này, bố có thể tìm hiểu đôi chút về tình hình của Yến Đô hiện tại".
Nghe vậy, Tần Đại Dũng cả kinh trong lòng, vậy là Dương Thanh đã có ý định tới Yến Đô để phát triển sự nghiệp sao?
"Được!"
Tần Đại Dũng không chút do dự, lập tức nhận lời.
Đối với ông ấy, Dương Thanh là người đã cứu ông ấy hai lần rồi.
Lần đầu tiên, ông ấy sa đà vào cờ bạc, bị món nợ ở sòng bạc ép bức đến mức suýt chút nữa tự sát.
Cũng nhờ Dương Thanh bày kế, để ông ấy được trải nghiệm nỗi đau khổ của kẻ sắp mất đi tất cả, giúp ông ấy thay đổi triệt để, quyết chí làm lại cuộc đời.
Lần thứ hai là lần Châu Ngọc Thúy thuê người giết ông ấy, Dương Thanh đã cứu mạng ông ấy.
Có thể nói, một người từng trải qua hai lần cận kề cái chết như ông ấy thì còn sợ gì chứ?
Phản ứng của Tần Đại Dũng khiến Dương Thanh cực kì hài lòng.
Đợi khi Lạc Bân nắm được tập đoàn Nhạn Thanh thì cũng là thời điểm để Tần Đại Dũng thể hiện tài hoa.
Nhưng hiện tại còn có một việc vô cùng quan trọng cần phải làm, đó chính là hội giao lưu các doanh nghiệp Giang Bình.
Đối với Dương Thanh, bất kể đây có phải là một cái bẫy của nhà họ Mạnh hay không, thì đó vẫn là một cơ hội tốt.
Một cơ hội để tóm gọn Giang Bình trong tay!
Chuẩn bị đi ngủ, Dương Thanh lại nhận được một cuộc gọi.
"Anh Thanh, mai em tổ chức tiệc mừng sinh nhật hai mươi tuổi, anh có thể tới dự không ạ?"
Vừa nhận cuộc gọi, một giọng nói thánh thót vui tai đã vang lên, giọng nói tràn đầy mong chờ.
Đó là cuộc gọi của Hàn Phi Phi, con gái nhà họ Hàn ở tỉnh lỵ.
"Ngày mai à?"
Dương Thanh liếc nhìn Tiêu Tiêu đang ngủ bên cạnh, thoáng do dự.
Mai là chủ nhật, anh vốn định cùng Tần Thanh Tâm đưa Tiêu Tiêu đến lớp học ngoại khóa môn tiếng Anh.
"Nếu anh không có thời gian thì thôi vậy!"
Cảm nhận được sự do dự trong giọng nói của Dương Thanh, Hàn Phi Phi nhanh nhẹn nói thêm, nhưng giọng điệu đã lộ ra chút thất vọng.
"Mấy giờ? Ở đâu?", Dương Thanh hỏi.
"Năm giờ chiều mai, ở nhà em".
Nghe Dương Thanh hỏi thời gian, địa điểm, Hàn Phi Phi lập tức vui vẻ trở lại.
"Được, vậy chiều mai tôi sẽ tới đó đúng giờ".
Lần này thì Dương Thanh nhận lời rất nhanh, vì lớp ngoại khóa tiếng Anh của Tiêu Tiêu là vào buổi sáng.
Sáng cùng vợ đưa con đi học, chiều tới nhà họ Hàn dự tiệc, sắp xếp như vậy cũng được.
Coi như là nể mặt Hàn Khiếu Thiên, anh cũng cần tới nhà họ Hàn chào hỏi một lần.
Huống chi, anh còn cần sự giúp đỡ của Hàn Khiếu Thiên trong hội giao lưu các doanh nghiệp Giang Bình tổ chức vào ngày kia.
Vừa ngắt điện thoại, quay đầu lại, Dương Thanh phát hiện Tần Thanh Tâm đang nhìn mình chằm chằm, sắc mặt không được vui.
Lòng bất chợt nổi lên một dự cảm chẳng lành, Dương Thanh vội mỉm cười, chủ động khai báo: "Là Hàn Phi Phi, cháu gái của ông chủ Hàn, ngày mai tổ chức sinh nhật.
Trước đó ông chủ nhà họ Hàn đã từng giúp anh nhiều lần, anh cũng nên tới hỏi thăm một chút".
Tần Thanh Tâm vẫn không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào Dương Thanh.
Dương Thanh hơi lo sợ trong lòng, vội vàng nói thêm: "Sáng mai anh với em đưa Tiêu Tiêu đến lớp ngoại khóa, đến chiều chúng ta cùng tới nhà họ Hàn, được không?"
- ---------------------------
.