Chương 3403
“Rắc!”
Kèm theo tiếng la thảm thiết của ông ta là một tiếng xương vỡ giòn giã, cổ tay ông ta đã bị Dương Thanh dùng hai ngón tay vặn gãy.
Bấy giờ Dương Thanh mới buông lỏng tay, lạnh lùng nhìn Đinh Văn Trác, nói: ‘Cái này coi như dạy cho ông một bài học, còn dám nói năng lỗ m ãng với tôi, tôi sẽ giết ông”.
Nói xong, anh đứng lên, ánh mắt quét quanh khắp phòng, lạnh lùng nói: ‘Hôm nay, gia tộc võ thuật của nước Dương mời cao thủ Chiêu Châu chúng ta đấu võ, lẽ ra chúng ta nên bắt tay lại để đối phó, nhưng điều khiến tôi vô cùng thất vọng là, các vị tụ hội ở đây không phải để tìm cách đối phó với lời thách đấu của gia tộc võ thuật nước Dương mà để tranh quyền đoạt thế”.
“Nếu đã thế, tôi cũng không cần lãng phí thời gian ở nơi này xem các vị tranh đoạt vị trí minh chủ Võ Minh”.
Nói xong, anh quay người định rời khỏi đó.
Sao anh lại không thấy rõ, đám người này tụ tập ở đây chẳng qua chỉ vì vị trí minh chủ Võ Minh thôi, Đinh Văn Trác nhảy nhót kêu gào trước mặt anh là để lấy lòng ông lão mặc trang phục đời Đường ấy.
Tuy Dương Thanh cũng không rõ ông lão mặc trang phục đời Đường đó là ai nhưng căn cứ vào hơi thở võ thuật tản ra trên người đối phương, anh cũng có thể đoán được, người này có thân phận không tầm thường.
Nếu anh đoán không lầm thì ông lão mặc trang phục đời Đường đó chính là cao thủ hàng đầu của gia tộc Cổ Võ sau lưng nhà họ Đinh.
Đối với thế tục, các gia tộc phía Bắc đã là những thế lực vô cùng hùng mạnh, Đỉnh Văn Trác lại chính là người thừa kế của nhà họ Đinh, địa vị và thân phận vô cùng hiển hách, ấy vậy mà vẫn phải lấy lòng ông lão mặc trang phục đời Đường kia, bởi vậy có thể thấy được, chắc chản thân phận người này còn phải cao hơn Đinh Văn Trác.
Bản thân ông lão đó đã đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ngoài người của gia tộc Cổ Võ thì còn có thể là người đến từ đâu nữa?
Mọi người trong phòng tiệc cứ thế trơ mắt nhìn Dương Thanh thong thả rời khỏi đó.
“Đứng lại!”
Đúng lúc Dương Thanh sắp rời khỏi phòng, ông lão mặc trang phục đời Đường đang ngồi ở vị trí cao nhất kia bỗng lạnh lùng nói: “Nơi này là hội nghị Võ Minh, người tới góp mặt đều là người trong giới võ thuật của Chiêu Châu, cậu chỉ vì đôi lời bất mãn mà vặn gãy cổ tay Định Văn Trác, làm vậy là đang tỏ ý không coi chúng tôi ra gì à?”
Dương Thanh dừng chân, quay người, nhìn về phía ông lão mặc trang phục đời Đường vừa lên tiếng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, vẽ thành một nụ cười khinh thường: “Ông nói đúng đó, tôi thật sự không coi cái đám rác rưởi chỉ biết ra vẻ đạo mạo như các người ra gì đâu”.
Dương Thanh vừa dứt lời, tất cả những người có mặt ở đó đều tức giận ra mặt.
Ông lão mặc trang phục đời Đường kia đã sa sầm mặt xuống, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
“Cậu vừa nói gì?”
Ông lão kia nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hỏi.
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, cũng nhìn | lại lão ta, găn từng chữ: “Tôi nói, các người chỉ là một đám rác rưởi ra vẻ đạo mạo, đương nhiên đám rác này bao gồm cả ông”.
Aml Sát khí khủng khiếp chợt tràn ra từ trên người ông lão mặc trang phục đời Đường đó.
“Đại nhân Bách Lý, tên oắt con này quả thực quá kiêu ngạo, nhục mạ chúng tôi chưa nói, đây lại dám nhục mạ cả ngài”.
“Đại nhân Bách Lý, xin ngài hãy ra tay, đánh chết tên khốn này ạ’.