Chương 3315:
Cung Sau khi biết hội trưởng lão thông báo để Mục Phương thừa kế vị trí thành chủ, Mục Xung lảo đảo lùi về sau mấy bước, đặt mông ngồi xuống ghế sofa.
Đám tay sai bên cạnh ông ta cũng tái mặt.
Một lúc lâu sau, Mục Xung mới hoàn hồn, khuôn mặt méo mó vì tức giận, ông ta nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét: “Tại sao? Phần lớn hội trưởng lão đều là người khác họ, họ có tư cách gì để quyết định chức thành chủ của Mục phủ chúng ta chứ?”
“Mục Phương chỉ là đàn bà, có tư cách gì để thừa kế vị trí thành chủ? Tôi không đồng ý!”
Ông ta nói rồi đứng dậy, hùng hổ rời đi.
Ông ta nhanh chóng tới phòng họp.
Lúc này, hội trưởng lão đã họp xong, mọi người đang vây quanh một người phụ nữ trung niên, vừa nói vừa cười, người phụ nữ trung niên đó chính là Mục Phương.
“Mục thành chủ, chúc mừng!”
“Mục thành chủ, chúc mừng chúc mừng!”
Mục Xung vừa bước vào phòng họp thì nghe thấy rất nhiều lời chúc mừng Mục Phương, ông ta hết sức tức giận.
Mục Xung quát lớn: “Tôi mới là người thừa kế Mục phủ, các người dựa vào đâu để giao chức thành chủ của tôi cho một người phụ nữ chứ?”
Tiếng quát giận dữ này khiến mọi người chú ý.
Ông Tề vội bước đến khuyên: “Cậu Mục, đây là quyết định của hội trưởng lão, cậu đừng làm loạn nữa, hơn nữa, cho dù cậu không phải thành chủ thì cậu vẫn là một trong số những người nắm quyền ở Mục phủ, chúng tôi đang chuẩn bị đưa cậu vào hội trưởng lão, để cậu trở thành trưởng lão của Mục phủ”.
“Ha hai”
Mục Xung cười lạnh, nhìn chăm chăm vào ông Tê: “Trưởng lão? Ông nghĩ tôi thích vị trí trưởng lão à? Mục phủ vốn thuộc về tôi, các ông có tư cách gì để giao vị trí thành chủ của tôi cho một người phụ nữ chứ?”
Sắc mặt Mục Phương hết sức khó coi, bà ta tới trước mặt Mục Xung, nhìn Mục Xung, nói: “Anh, anh đừng gây chuyện nữa được không?”
“Gô im miệng cho tôi!”
Mục Xung giận dữ hét: “Con ả đê tiện đã đi lấy chồng như cô cũng muốn cướp Mục phủ à?
Tôi khuyên cô hãy cút về nhà họ Tân ngay đi, cô không có tư cách nhúng tay vào chuyện của Mục phủ”.
“Đủ rồi!”
Đúng lúc này, một giọng nói tức giận bỗng vang vọng khắp Mục phủ.
Kiếm khách Ảnh Tử bước lên trước, lạnh lùng nhìn Mục Xung: “Mục Xung, cậu khiến tôi rất thất vọng, nếu bố cậu thấy dáng vẻ của cậu lúc này, ông ấy cũng sẽ thất vọng lắm đấy”.
“Vì quyền thế, cậu đã thay đổi đến mức ngay cả tôi cũng không nhận ra nữa”.
Mục Xung cắn răng, nhìn chăm chằm vào.
kiếm khách Ảnh Tử, nói với đôi mắt đỏ ngầu: “Chính ông đã giao chức thành chủ của tôi cho Mục Phương, đúng không?”
Kiếm khách Ảnh Tử lạnh lùng nói: “Trước khi rời đi, bố cậu đã giao Mục phủ cho tôi, tôi cũng muốn tốt cho Mục phủ nên mới để Mục Phương đảm nhiệm chức thành chủ Mục phủ”.
“Ha hai Hay cho câu muốn tốt cho Mục phủ”.