Chiến Thần Ở Rể

Chương 3235




Chương 3235:

† Mục thành chủ cười cười, giải thích: “Chỉ có hể duy trì trạng thái này trong một thời gian ngắn, muốn khôi phục lại hoàn toàn còn phải nhờ Tiểu Uyển tiếp tục trị liệu cho tôi”.

Nói xong, ông lão ngồi xuống bên cạnh giường Dương Thanh, đưa tay đặt lên vị trí đan điền của anh.

Mục thành chủ vừa định cảm nhận tình hình bên trong đan điền Dương Thanh lại đột nhiên bị một lực vô cùng hùng hậu đẩy bản ngược tay ra.

Sắc mặt ông lão trở nên vô cùng khẩn trương, nay cảnh giới võ thuật của ông lão đã đạt tới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, chỉ cần có cơ hội là sẽ bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm rồi.

Thực lực mạnh như vậy mà vấn không cách nào do thám tình hình bên trong đan điền của Dương Thanh, trái lại còn bị khí thế cực kì mạnh mẽ bên trong đan điền của Dương Thanh đẩy văng tay ra.

Có thể đoán được, thực lực của người đã phong ấn đan điền Dương Thanh mạnh mẽ cỡ nào.

Phùng Tiểu Uyển vội hỏi: ‘Ông Mục, ông có biết tình trạng anh Thanh là thế nào không ạ?”

Mục thành chủ nghiêm túc nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì nguyên nhân khiến cậu ấy không thể tỉnh lại dù thương tích đã khỏi hản là vì đan điền cậu ấy đã bị một cao thủ có thực lực vô cùng mạnh mẽ phong ấn lại rồi”.

“Lực phong ấn này, y thuật không thể trị liệu được, cho nên mới xảy ra tình huống như hiện tại, rõ ràng đã khỏi hẳn mọi thương tích nhưng lại không thể tỉnh”.

“Có điều, hiện giờ trừ việc không thể tỉnh dậy, tất cả mọi chức năng đều đang hoạt động bình thường, thậm chí có thể nghe hiểu nội dung cuộc trò chuyện của chúng ta’.

Nghe vậy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Dương Thanh.

Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển chợt nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt nhanh chóng đỏ lựng lên.

Phùng Tiểu Uyển xấu hổ hỏi Mục thành chủ: “Vậy có nghĩa là, nếu chúng cháu đụng vào người anh ấy, anh ấy cũng có thể cảm nhận được, có phải không ạ?”

Mục thành chủ gật đầu, nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Dương Thanh, tôi nói có đúng không?

Nếu đúng như vậy, cậu hãy dùng sức mạnh nguyên tố Thủy trả lời chúng tôi nhé!”

Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều ngượng ngùng đỏ mặt, khẩn trương nhìn về phía Dương Thanh.

Trong thời gian này, mỗi ngày các cô đều sẽ lau người cho Dương Thanh, nếu quả đúng như Mục thành chủ nói thì thật sự quá xấu hổ.

Lúc này, vì đã có ý thức từ lâu, Dương Thanh đang hết sức khó xử, anh còn đang dự định đợi khi mình tỉnh lại sẽ giả như chẳng hay biết gì, nhưng giờ đây, Mục thành chủ vừa bán đứng anh rồi.

Song, nếu Mục thành chủ đã đoán được sự thật, anh cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm nữa.

Đột nhiên, nước trong chiếc chén đặt trên bàn bỗng như có sinh mệnh, chủ động bay ra khỏi chén.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam, nước trong chén vẽ vào không trung một câu.

Nội dung do vệt nước tạo thành vô cùng đơn giản: “Thời gian vừa qua, cảm ơn Mục thành chủ nhiều!”

“Ha ha ha hai”

Mục thành chủ thấy câu trả lời kia, lập tức cười lớn, vừa cười vừa nói: “Quả đúng thết Cậu khách sáo rồi. Xin yên tâm, chỉ cần Mục phủ còn, không ai có thể gây thương tổn đến cậu”.

“Gậu chịu khó tĩnh dưỡng thêm, tôi không quấy rầy nữa”.

Dứt lời, Mục thành chủ ra hiệu cho kiếm khách Ảnh Tử đẩy xe lăn của mình rời khỏi đây.

Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã rời khỏi phòng hồi lâu, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam mới lấy lại tỉnh thần, hai cô đều đã đỏ bừng mặt, những điều đã thấy khi lau người cho Dương Thanh trước đây bồng hiện lại trong đầu.

Đặc biệt là khi nghĩ tới thời điểm xấu hổ kia, mặt của cả hai gần như nóng cháy.