Chương 3188:
Như cảm nhận được điều gì, Dương Thanh quay phắt lại, đúng lúc chứng kiến hai tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ dốc sức đánh một đòn trí mạng xuống người lão Cửu.
Cảnh tượng này hệt như một cây búa nghìn cân nện thẳng vào tim Dương Thanh.
“Ông Cửu!”
Dương Thanh phần nộ hét lớn, điên cưồng xông thảng về phía lão Cửu.
Sắc đỏ trong đôi mắt Dương Thanh càng lúc càng đậm, một khí thế càng cuồng bạo tràn ra từ trên người anh.
Cái chết của lão Cửu đã khiến sự phẫn nộ của anh vọt đến đỉnh điểm.
Huyết mạch cuồng hóa trong cơ thể anh như đang sôi trào, điên cuồng cuộn chảy trong huyết quản, khí thế cuồng bạo không ngừng bùng nổ.
“Mau giết nó ngay!”
Có kẻ nào đó gầm lên, dẫn theo vài tên cao †hủ cùng vọt về phía Dương Thanh.
“Cút!”
Dương Thanh nổi giận gầm rú, ném văng con dao găm linh khí trong tay ra ngoài.
“Phập phập phập!”
Con dao găm xet thành một đường vòng cung trong không trung, lướt tới cướp đi sinh mạng ba gã cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, rồi lại quay về tay Dương Thanh hệt như một vật sống.
Vào thời điểm này, trông Dương Thanh đáng Sợ tột cùng, thật chẳng khác nào một sát thần.
“Sợ là thực lực của cậu ta đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ rồi”.
Một cao thủ của phủ Hoài Thành nói, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lúc này hẳn chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ và đỉnh phong mới có năng lực giết được Dương Thanh.
Có điều, bên phía phủ Hoài Thành, chỉ có mình thành chủ Hoài Thành là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng chỉ có một tên, lúc này còn đang bị vài cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ của Mục phủ bao vây, không cách nào thoát khỏi vòng vây được.
Thành chủ Hoài Thành đang bị Mục thành chủ chặn lại, vì thế, trong đám cao thủ còn lại của phủ Hoài Thành, có lẽ đã không còn ai có thể ngăn trở được Dương Thanh.
Dương Thanh lao thẳng về phía lão Cửu, toàn thân anh đã nhuộm đỏ máu tươi, có máu của chính anh, cũng có của kẻ địch.
“Ông Cửu!”
Anh ôm lấy lão Cửu, một dòng lệ đỏ máu từ từ chảy ra từ đôi mắt đỏ ngầu.
Lão Cửu chỉ còn lại chút hơi sức cuối cùng, thấy Dương Thanh áy náy và đau khổ đến thế, gương mặt ông lão lại thoáng nở một nụ cười xán lạn, yếu ớt nói: “Xin lỗi, tôi đã tận lực rồi! Nếu cậu có thể sống sót rời khỏi nơi này, hi vọng có một ngày, cậu có thể thay tôi tìm được vợ con tôi, nói cho bọn họ biết tôi vần luôn đi tìm bọn họ”.
Nói xong, ông lão vươn bàn tay run run lấy ra nửa miếng mặt dây chuyền nhét vào tay Dương Thanh: “Một nửa mặt dây chuyền còn lại do vợ tôi giữ”.
Nói đến đây, miệng ông lão hộc từng ngụm máu tươi, hơi thở trên người ngày càng yếu đi.
Cảm nhận được sinh mệnh của ông lão đang nhanh chóng trôi đi, Dương Thanh luống cuống hét lớn: “Ông Cửu, đừng chết, tôi xin ông đừng chết, ông còn chưa tìm được vợ con mình mà, sao có thể chết được? Cầu xin ông đừng chết!”