Chiến Thần Ở Rể

Chương 3177




Chương 3177:

Lão Cửu ngã xuống đất vẫn vội vã la to ngăn cản Dương Thanh.

Dương Thanh liếc nhìn ông lão, đỏ mắt lên, nói: “Ông Cửu, ông đã cứu tôi nhiều lần, tôi không thể tiếp tục khiến ông bị liên lụy thêm nữa, người mà thành chủ Hoài Thành muốn là tôi, hiện giờ tôi trốn không thoát, bị ông ta mang đi cũng là chuyện bình thường, nếu đã thế, vì sao còn phải để ông liều mạng bảo vệ tôi?”

Nói xong, anh nhìn về phía thành chủ Hoài Thành: “Đừng làm khó người bên cạnh tôi, tôi sẽ đi với ông!”

Hoài thành chủ nhếch mép nở một nụ cười nhạt, nói với Dương Thanh: “Đúng như cậu nói, cậu không có khả năng trốn thoát khỏi tay tôi, nếu đã thế thì sao tôi phải thả cho người bên cạnh cậu rời khỏi đây?”

Dương Thanh cả giận quát: ‘Ông đừng có quá đáng! Người ông muốn là tôi, bọn họ đều là người vô tội, thả bọn họ đi!”

Thành chủ Hoài Thành cười nhạt, liếc nhìn lão Cửu đang quỳ rạp trên mặt đất, không bò dậy nổi, bỗng cất tiếng nói với ông lão: “Ông thật đúng là một con chó trung thành, nếu cứ thế chết đi thì kể cũng đáng tiếc”.

“Giờ tôi cho ông một cơ hội sống sót, chỉ cần ông đồng ý đi theo tôi, tôi không chỉ cho ông sống mà còn có thể dốc sức bồi dưỡng ông, giúp võ thuật của ông tiến thêm một bước, ông có bằng lòng không?”

Lão Cửu nghiến răng nghiến lợi: ‘Đừng mơi”

Thành chủ Hoài Thành lắc đầu cười cười: “Vậy thì thật đáng tiếc! Nếu ông đã không muốn thì tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải giết ông thôi!”

Nói xong, lão ta ra lệnh cho Đông Phương Nguyên: “Giết ông ta đi!”

“Vâng!”

Đông Phương Nguyên lập tức đáp, sau đó nhấc chân thong thả đi về phía lão Cửu.

Dương Thanh lập tức nôn nóng, không kịp nghĩ nhiều, bèn lao ngay tới trước mặt lão Cửu, anh nhìn về phía Hoài thành chủ, nói: “Thành chủ Hoài Thành, tôi cầu xin ông, đừng giết ông ấy!”

“Ha ha ha hai”

Thành chủ Hoài Thành lập tức phá lên cười: “Được, tôi có thể tha cho ông ta, chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ không giết ông ta”.

Lão Cửu vội vàng hét lên: “Không được! Ông †a thực sự không có ý định buông tha chúng ta đâu, dù cậu có quỳ xuống cầu xin ông ta, loại người như ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”

Đôi mắt lão Cửu đã đỏ bừng, mặt đầy phẫn nộ, gào rống với Dương Thanh, chỉ sợ Dương Thanh sẽ thực sự quỳ xuống xin tha cho mình.

Đông Phương Nguyên đã bước tới, ý niệm giết chóc bắt đầu bùng lên, lắm lăm đợi mệnh lệnh từ thành chủ Hoài Thành.

Dương Thanh không để ý đến lời lão Cửu nói, anh chỉ nhìn thẳng vào Thành chủ Hoài Thành, căn răng hỏi: “Nếu tôi quỳ xuống xin ông, ông thật sự sẽ tha cho ông ấy chứ?”

Thành chủ Hoài Thành cười ha hả nói: “Thân phận tôi cao cỡ nào không phải cậu không biết, sao có thể đi lừa một người trẻ tuổi? Chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ không giết ông ta”.

Đáy lòng Dương Thanh chợt dấy lên một nỗi bí thương, anh ẩn náu trong Mục phủ bao lâu nay, vốn tưởng Mục phủ có thể bảo vệ được mình, nào ngờ lại bị dồn đến bước đường này.

Anh liếc nhìn lão Cửu lúc này đã bị trọng thương, kiệt lực đến độ không thể tự đứng dậy, hai đầu gối từ từ cong lại như sắp quỳ xuống.

“Đừng làm thết”

Lão Cửu lập tức kêu gào thất thanh: “Đừng vì tôi! Đừng vì tôi! Tôi chỉ là một người hầu, không xứng để cậu hi sinh vì tôi như thế, cậu đừng quỳ gối cầu xin ông ta, đừng làm thế!”

“Ha ha ha hai”