Chiến Thần Ở Rể

Chương 3175




Chương 3175:

“Đúng vậy, Mục phủ chúng ta lâm vào tình thế này đều do Dương Thanh, cậu ta đã làm Mục phủ chúng ta mất quá nhiều cao thủ rồi, Mục phủ cũng coi như không phụ cậu ta, đến nước này, chúng ta nên giao cậu ta ra thôi!”

“Thành chủ, giao Dương Thanh ra đi vậy!”

Giờ phút này, người Mục phủ đều nhao nhao lên tiếng, tất cả đều nhất trí đồng ý giao Dương Thanh ra.

Trong khắp Mục phủ, tất cả đều đang kêu gọi Mục thành chủ giao Dương Thanh ra.

Dương Thanh siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn về phía thành chủ Hoài Thành đã tràn đầy ý muốn giết chóc mãnh liệt.

Mặc dù người của Mục phủ đều đang kêu gọi Mục thành chủ giao anh ra nhưng anh hoàn toàn không hận bọn họ một li.

Tuy Mục thành chủ chủ động kết giao với anh một phần cũng vì mục đích đối phó với thành chủ Hoài Thành, một phần khác là vì coi trọng người sau lưng anh, cho nên mới mời anh làm trưởng lão danh dự của Mục phủ, đồng thời còn nhận Phùng Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi, những điều này Dương Thanh đều hiểu.

Nhưng những người khác của Mục phủ lại không biết điều này, theo bọn họ, Dương Thanh đã làm Mục phủ bị liên lụy.

Hơn nữa, Dương Thanh chỉ có quan hệ tốt với Mục thành chủ mà thôi, còn với những người đang kêu gào giao anh ra kia, bọn họ và anh hoàn †oàn chưa từng qua lại, nay Mục phủ lại rơi vào tình thế nguy nan, bọn họ muốn giao anh ra để đổi lấy bình an cũng là điều dễ hiểu.

Lão Cửu đứng bên Dương Thanh, ý chí chiến đấu hừng hực cháy lên, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

Lúc này, Mục thành chủ cũng nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Thành chủ Hoài Thành châm chọc nhìn Dương Thanh, nói: “Cậu tưởng rằng trốn khỏi phủ Hoài Thành là có thể chạy khỏi tay tôi à? Giờ chẳng phải lại sắp bị tôi tóm được đây sao?”

Dương Thanh nhìn chằm chằm lão ta, nghiến răng nói: “Ông thật sự tưởng mình có thể nắm giữ mọi thứ sao? Nếu tôi chết, ông cho răng sư phụ tôi sẽ bỏ qua cho ông sao?”

“Ngày nay, phủ Hoài Thành chỉ còn một mình ông là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, dù sư phụ tôi không giết được ông thì cũng có thể đánh ông trọng thương, đến khi đó, điều gì đang đợi ông trước mắt, hẳn ông hiểu rõ hơn tôi chứ?”

Thành chủ Hoài Thành khinh thường cười nói: “Con sâu cái kiến cũng dám đe dọa tôi à, thật là thú Vị”.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi, bản thân ông biết rất rõ, sư phụ tôi mạnh cỡ nào. Ông điên cuồng đuổi bắt tôi chẳng phải vì kiêng dè sư phụ tôi nên mới muốn khống chế tôi bãng được để lấy lợi thế uy hiếp sư phụ tôi đó sao?”

“Nếu giờ ông đồng ý dẫn người rời khỏi đây, tôi có thể buông bỏ mối thù này, ân oán giữa hai chúng ta cũng có thể xóa bỏ’.

Ánh mắt thành chủ Hoài Thành lóe lên một ý _, niệm giết chóc mãnh liệt: ‘Mày muốn chết đúng không? Giờ mày còn chưa có tư cách ra điều kiện cho tao đâu”.

Dương Thanh biết, giờ có nói gì cũng vô dụng, thành chủ Hoài Thành kiên định muốn giết mình như vậy, sợ rằng lão ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó với sư phụ Vô Danh, bằng không lão ta sẽ không bám riết đến thế.

“Mục thành chủ, giờ tôi sẽ mang cậu ta đi, nếu không muốn chứng kiến cảnh Mục phủ bị thảm sát thì tốt nhất ông đừng có nhúng tay vào việc này”.

Thành chủ Hoài Thành bỗng quay sang cảnh cáo Mục thành chủ.

Nói xong, lão ta vung tay lên, ra lệnh cho cấp dưới: ‘Mang Dương Thanh lại đây cho tôi!”