Chương 3161:
Tuy Đinh Vũ là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ nhưng cũng không dám quá hống hách trước mặt Mục thành chủ, lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Thành chủ, Đinh Xương – em trai tôi đã bị kiếm khách Ảnh Tử gi3t chết, Mục thành chủ cũng phải cho tôi lời giải thích hợp lý đúng không?”
Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Ông muốn giải thích gì?”
Đinh Vũ căn răng: “Giết người đền mạng! Chỉ cần Mục thành chủ giao kiếm khách Ảnh Tử ra, tôi sẽ dẫn người rời đi ngay!”
“Hừi”
Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Ông mạnh miệng thật đấy, cho dù tôi giao kiếm khách Ảnh Tử ra, chỉ bằng nhà họ Đinh của ông có thể làm gì được ông ấy à?”
Nghe thấy thế, nét mặt Đinh Vũ lập tức cứng đờ.
Cũng như Mục thành chủ vừa nói, cho dù ông lão giao kiếm khách Ảnh Tử ra, nhà họ Đinh cũng không làm gì được đối phương hết.
Nếu làm gì được thật, kiếm khách Ảnh Tử đã không giết Đinh Xương ngay trước mặt lão ta.
Mục thành chủ nói tiếp: “Trước đó ông dẫn người nhà họ Đinh tới chỗ tôi để tìm Dương Thanh, tôi đã cho nhà họ Đinh cơ hội rồi, không ngờ hôm nay ông lại dẫn người nhà họ Đỉnh đến Mục phủ, ông tưởng tôi là kẻ vô dụng thật ư?”
Sau khi ông lão dứt lời, khí thế mạnh mẽ lập tức lan ra từ ông lão, bao trùm lấy đám người nhà họ Đinh.
Trong lúc nhất thời, cao thủ nhà họ Đinh chỉ cảm thấy như bị một ngọn núi lớn đè lên, ai cũng có vẻ sợ hãi.
Đỉnh Vũ lập tức phát huy khí thế Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ để ngăn áp lực từ Mục thành chủ.
Nhưng lão ta còn chưa đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, sao có thể ngăn khí thế Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong từ Mục thành chủ chứ?
Đến giờ Đinh Vũ mới nhận ra mình kém Mục thành chủ nhiều đến mức nào.
“Nếu ông muốn chết, hôm nay tôi sẽ giúp ông!”
Sau khi Mục thành chủ dứt lời, khí thế đáng sợ hơn bùng nổ từ người ông lão.
“Rầm rầm rầm!”
Đá xanh trên mặt đất xung quanh ông lão liên †ục nát vụn, những hòn đá lớn chừng nắm đấm xoay quanh ông lão.
Đinh Vũ sợ hết hồn, cũng không thể chịu nổi áp lực từ Mục thành chủ nữa, lập tức nặng nề quỳ “bịch” xuống đất, chỗ mà lão ta đặt đầu gối lõm hẳn xuống.
“Giết!”
Mục thành chủ tức giận quát.
Sau tiếng quát tức giận của ông lão, những hòn đá đang xoay quanh ông lão lập tức lao về phía cao thủ nhà họ Đinh như đạn pháo.
“Rầm rầm rầm!”
Những hòn đá đó liên tục đánh trúng cao thủ nhà họ Đinh, chỉ sau thoáng chốc, mười cao thủ nhà họ Đinh đã bị đá xuyên thủng cơ thể, lập tức mất mạng.
Trong lúc nhất thời, trong số các cao thủ nhà họ Đinh, chỉ còn lại mình Đinh Vũ.
Đỉnh Vũ không ngừng run rẩy, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, lão ta nhìn từng cao thủ nhà họ Đinh ngã xuống bên cạnh mình, hết sức tuyệt vọng.
Chương 3162:
“Thành chủ, rất xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi thực sự biết sai rồi, xin ông cho tôi một con đường sống, tôi thực sự biết sai rồi!”
Trên mặt Đính Vũ tràn ngập vẻ sợ hãi, lão ta liên tục dập đầu, trán nhanh chóng be bét máu me, nhưng lão ta vẫn không dám dừng lại, liên tục đập đầu xuống đất.
Trong mắt Mục thành chủ lóe lên ánh sáng sắc bén, ông lão lạnh lùng nói: “Tôi biết nếu không năm chắc, ông sẽ không dám tới Mục phủ, nói đi, rốt cuộc tại sao ông lại đến gây chuyện ở Mục phủ của tôi?”
Đỉnh Vũ không dám giấu giếm, vội đáp: “Thành chủ Hoài Thành đã bảo tôi dẫn cao thủ của Hoài Thành tới Mục phủ, ông ta bắt tôi lựa chọn, chỉ cần tôi đồng ý dẫn người tấn công Mục phủ, sau khi tiêu diệt Mục phủ, ông ta sẽ để tôi quản lý Thiện Thành giúp ông ta”.
“Thành chủ, tôi bị ma xui quỷ khiến, tin vào lời dối trá của ông ta, lại thêm Đinh Xương đã bị kiếm khách Ảnh Tử gi3t chết, tôi nhất thời hồ đồ nên mới dân cao thủ nhà họ Đinh đến Mục phủ”.
“Thành chủ, tôi biết sai, tôi thực sự biết sai rồi, xin ông cho tôi một con đường sống! Sau này tôi không dám nữa đâu”.
Mục thành chủ không nói gì, trong mắt lóe lên sát khí, ông lão nhìn chằm chằm vào Đinh Vũ: “Xem ra ông vẫn nghĩ tôi ngu, tôi đành tiễn ông lên đường vậy”.
Trên mặt Đinh Vũ tràn ngập vẻ sợ hãi, lão ta đã cảm nhận được sát khí như thực chất của Mục thành chủ.
“Tôi nói! Tôi nói! Thành chủ bớt giận! Tôi nói ngay đây!”
Đinh Vũ nói lớn: “Bởi vì thành chủ Hoài Thành đã đồng ý với tôi, sau khi tiêu diệt Mục phủ xong, ông ta sẽ giao Dương Thanh cho tôi xử lý”.
Đỉnh Vũ nói đến đây, thoáng ngừng lại rồi mới thận trọng nói: “Mục thành chủ, tôi biết một bí mật của Dương Thanh, tôi bảo đảm bí mật này hết sức quan trọng, nếu tôi nói cho ông, ông có thể cho tôi một con đường sống chứ?”
Nghe thấy Đinh Vũ nói thế, Mục thành chủ hơi híp mắt, khí thế của ông lão vẫn bao trùm lấy Đỉnh Vũ.
Đỉnh Vũ vội nói tiếp: “Mục thành chủ, tôi bảo đảm bí mật này rất quan trọng với ông, nếu ông biết bí mật này, chắc chắn thực lực của ông sẽ tiến thêm một bậc đấy”.
Mục thành chủ bỗng bật cười, nhưng trong tiếng cười lại tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Mục thành chủ chợt hỏi: “Vậy ông nói xem, rốt cuộc cậu ấy có bí mật gì đây?”
Đỉnh Vũ thoáng ngừng lại rồi nói với vẻ cầu khẩn: “Thành chủ, tôi chỉ xin ông cho tôi một con đường sống, chỉ cần ông đồng ý thả tôi đi, tôi hứa ba ngày sau, sau khi bảo đảm mình an toàn, tôi sẽ nói ngay bí mật này cho ông biết”.
Mục thành chủ híp mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Vũ, cười lạnh: “Ông tưởng tôi ngu à?”
Đinh Vũ vội nói: “Thành chủ, tôi thực sự biết sai rồi, sở dĩ tôi liều mạng như thế, đồng ý sẽ đối phó Mục phủ với thành chủ Hoài Thành cũng vì tôi biết được bí mật này, nên mới đánh cược bằng cả nhà họ Đinh”.
“Xin thành chủ hãy tin tôi! Chỉ cần tôi bảo đảm mình đã an toàn, chắc chắn tôi sẽ nói thông tin này cho ông biết, hơn nữa tôi đồng ý với ông, tôi chỉ nói cho mỗi mình ông, ngay cả thành chủ Hoài Thành cũng không biết bí mật này”.
Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Cho ông mười giây, nói bí mật ngay, bằng không tôi sẽ giết ông luôn đấy!”
Nghe thấy thế, Đinh Vũ cuống cả lên, liên tục dập đầu, cầu khẩn: “Thành chủ, xin ông cho tôi một con đường sống! Tôi bảo đảm sẽ không lừa ông đâu, ông nhất định phải tin tôi!”
“Đã hết giờ, nếu ông không chịu nói, tôi cũng không thể làm gì khác ngoài việc tiễn ông lên đường thôi”.