Một chiếc máy bay Boeing 747 chở khách chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Giang Hải.
Một cô gái đeo kính con cóc màu đen đang đi theo dòng người ra ngoài.
Cô ấy có mái tóc màu rượu vang ngắn ngang vai, mặc một chiếc váy dài Bohemia sẫm màu, đầu đội chiếc mũ vành lá sen màu vàng nhạt, chân đi đôi giày cao gót nhỏ nhắn.
Trông cô ấy xinh xắn với dáng người cao gầy, ăn mặc thời trang không thua kém gì những minh tinh lưu lượng hàng đầu.
Rất nhiều đàn ông không ngừng liếc trộm cô ấy với ánh mắt nóng bỏng.
Cũng có vài cô gái nhìn cô ấy với vẻ ghen tỵ.
Không ai ngờ cô gái trẻ trung xinh đẹp, ăn mặc thời thượng như vậy lại là Ngải Lâm - chuyên gia nổi tiếng thế giới trong lĩnh vực y học!
"Đây là lần đầu tiên mình đi máy bay mà được hạ cánh trước thời gian”.
Ngải Lâm ra khỏi sân bay và liếc nhìn đồng hồ, mới biết máy bay hạ cánh sớm nửa tiếng.
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện thoại cho Dương Thanh thì chợt thấy có hai người trung niên đi tới.
Một người trong đó còn cầm một tấm ảnh.
"Chào cô, xin hỏi cô là cô Ngải Lâm à?"
Người trung niên mặc vest liếc nhìn tấm ảnh trong tay rồi lại nhìn Ngải Lâm, sau đó hỏi thăm.
"Tôi là Ngải Lâm.
Cậu Thanh phái các người tới đón tôi à?"
Ngải Lâm nghi ngờ hỏi.
Hành tung của mình luôn được giữ bí mật.
Ở Giang Hải, ngoài Dương Thanh thì không có người nào biết.
Sau khi xác định cô ấy là Ngải Lâm, người trung niên kia lập tức vui mừng, vội vàng giơ tay ra: "Chào cô, cô Lâm.
Tôi là Mạnh Thiên Kiêu nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ, rất vui vì có thể gặp được cô”.
Ngải Lâm nghe Mạnh Thiên Kiêu nói vậy thì hơi nhíu mày, nhưng không bắt tay ông ta mà thản nhiên nói: "Thật ngại quá, tôi còn có việc!"
Cô ấy nói dứt lời thì bước sang một bên, chuẩn bị vẫy xe taxi rời đi.
Mạnh Thiên Kiêu không phải là người do Dương Thanh phái tới, lại biết mình tới Giang Hải thì rõ ràng hành tung của mình đã bị lộ.
Chỉ là Ngải Lâm mới đi được vài bước, đã bị vệ sĩ phía sau Mạnh Thiên Kiêu chặn đường.
"Các người muốn làm gì?"
Ngải Lâm tức giận.
"Cô Lâm, cô đừng hiểu nhầm.
Chúng tôi không có ý xấu gì với cô.
Là thế này, hai tay của con trai tôi bị thương nghiêm trọng, bác sĩ nói chỉ có cô mới có thể chữa được, nếu không sẽ phải cắt bỏ”.
"Nó còn trẻ, năm nay mới hai mươi chín tuổi.
Nếu hai tay bị cắt bỏ thật thì sẽ là cú sốc rất lớn đối với nó”.
"Bây giờ cô hãy đi với tôi.
Chỉ cần cô có thể chữa được cho con trai tôi, cô muốn thù lao bao nhiêu, cứ việc nói!"
Mạnh Thiên Kiêu vội vàng nói, chỉ là thái độ hết sức cứng rắn làm Ngải Lâm thấy ghét.
"Rất xin lỗi, tôi có một ca phẫu thuật vô cùng khẩn cấp ở Giang Hải nên tạm thời không thể đi theo ông được.
Ông xem thế này được không? Chờ tôi làm phẫu thuật xong sẽ đi theo ông”.
Cho dù Ngải Lâm không thích tác phong cứng rắn của Mạnh Thiên Kiêu nhưng bác sĩ có tấm lòng cha mẹ, nghĩ đến con trai đối phương chỉ mới hai mươi chín tuổi, cô ấy cũng không đành lòng từ chối.
Hôm nay cô ấy vừa hoàn thành nhiệm vụ cứu trợ y tế toàn cầu, mới về nước còn chưa rời khỏi sân bay Yến Đô đã chuyển máy bay tới Giang Hải.
Cô ấy làm vậy không phải vì Tần Đại Dũng, mà trước đó Dương Thanh nhờ cô ấy tìm nguồn thận giúp cho mẹ của Hạ Hà, mấy ngày hôm trước vừa có tin tức.
Có thể thành công tìm được nguồn thận phù hợp là chuyện vô cùng may mắn, hơn nữa còn phải hoàn thành ca phẫu thuật cấy ghép trong thời gian nhất định.
Cho nên sau khi cô ấy về nước, thậm chí còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bay ngay đến Giang Hải.
"Đây là mười triệu, cô cứ nhận trước.
Chờ sau khi cô chữa trị cho con trai tôi xong, tôi sẽ cho cô thêm mười triệu tiền khám và chữa bệnh!"
Mạnh Thiên Kiêu không nói một lời, lấy ra chi phiếu và viết vài chữ, ký tên mình rồi đưa cho Ngải Lâm.
Đối với ông ta, chỉ cần có thể chữa lành tay cho Mạnh Huy, đừng nói là hai chục triệu, cho dù hai trăm triệu, ông ta cũng sẵn lòng.
Dù sao ông ta chỉ có mỗi một đứa con trai là Mạnh Huy.
Bao nhiêu năm qua, ngoại trừ sai lầm là đánh giá thấp Dương Thanh, hắn chưa từng phạm phải sai lầm nào khác.
Cho dù Mạnh Huy bị đuổi ra khỏi gia tộc nhưng Mạnh Thiên Kiêu tin chắc một trăm phần trăm là mình sẽ kế thừa vị trí chủ gia tộc.
Chỉ cần ông ta làm chủ gia tộc, Mạnh Huy vẫn sẽ là cậu chủ nhà họ Mạnh.
Ngải Lâm khẽ nhíu mày nhưng vẫn không cầm chi phiếu mà lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ mình đã nói rất rõ ràng rồi.
Tôi có một ca phẫu thuật vô cùng khẩn cấp ở Giang Hải.
Chờ sau khi tôi kết thúc ca phẫu thuật thì sẽ đi theo ông”.
Mạnh Thiên Kiêu không nói gì, lại viết thêm một tờ chi phiếu và đưa cả hai tờ cho Ngải Lâm: "Đây là hai chục triệu! Cô đi với tôi lên tỉnh lỵ, chờ sau khi chữa lành cho con trai tôi xong, tôi sẽ cho cô thêm ba mươi triệu!"
"Tránh ra!"
Lần này, Ngải Lâm thật sự tức giận, quát Mạnh Thiên Kiêu.
"Bây giờ, tôi cho cô năm mươi triệu!"
Mạnh Thiên Kiêu nhíu mày và lại viết thêm một tờ chi phiếu.
"Cút!"
Ngải Lâm tức giận quát một tiếng rồi quay người rời đi.
Nhưng cô ấy vừa xoay người, đã bị vệ sĩ của Mạnh Thiên Kiêu chặn đường.
"E là cô Lâm còn không biết tôi là người thế nào.
Tôi tự giới thiệu trước! Tôi là người thừa kế nhà họ Mạnh - một trong ba gia tộc lớn ở tỉnh lỵ.
Con trai của tôi là đứa xuất sắc nhất đời thứ ba của nhà họ Mạnh, sau này sẽ thay tôi quản lý nhà họ Mạnh!"
"Tôi nghĩ trong thành phố Giang Hải nhỏ bé này chẳng ai có thân phận và địa vị cao hơn con trai tôi”.
"Cô Lâm, tôi không quan tâm ca phẫu thuật của cô khẩn cấp tới mức nào, bây giờ cô phải đi cứu con trai tôi trước.
Chỉ cần cô có thể chữa được cho nó, cô muốn ra điều kiện thế nào tùy cô!"
Mạnh Thiên Kiêu kiêu ngạo và vô cùng cứng rắn, giống như cả tỉnh Giang Bình chỉ có nhà họ Mạnh của ông ta mới là cao quý nhất.
Ngải Lâm rất tức giận.
Cô ấy là chuyên gia nổi tiếng thế giới trong lĩnh vực y học, có nhân vật lớn nào mà chưa từng gặp.
Cho dù ở nước ngoài, cô ấy cũng từng tiếp xúc với rất nhiều nhân vật lớn.
Một gia đình quyền quý ở tỉnh Giang Bình nhỏ bé này còn chưa lọt được vào mắt cô ấy.
Bây giờ cô ấy lại bị đối phương quấy rầy như vậy thì vô cùng tức giận.
"Nếu các người tránh ra, khi ca phẫu thuật bên này kết thúc, tôi sẽ đi với các người một chuyến.
Nếu không tránh ra, vậy đừng trách tôi không khách sáo!"
Ngải Lâm lạnh lùng nói.
Cô ấy có tấm lòng của người bác sĩ, nhưng nếu có người muốn ép cô ấy, vậy cô ấy sẽ không nhân từ nữa.
Cô ấy đang cho Mạnh Thiên Kiêu một cơ hội cuối cùng.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Nếu cô không chịu đi theo chúng tôi, vậy chúng tôi chỉ đành phải ép cô đi!"
Mạnh Thiên Kiêu cũng tức giận, vung tay lên: "Dẫn đi cho tôi!"
Vệ sĩ phía sau ông ta hoàn toàn không do dự, chộp lấy cánh tay của Ngải Lâm.
"Bịch!"
Vệ sĩ còn chưa chạm tới Ngải Lâm đã bị cô ấy đạp trúng giữa háng.
"Á...”
Vệ sĩ đau đớn, hai tay ôm háng và khuỵu người xuống.
Gã không ngờ Ngải Lâm lại dám ra tay, hơn nữa còn võ nghệ cũng không tệ.
Gã hoàn toàn đánh giá thấp Ngải Lâm, cho nên mới bị đạp trúng vị trí yếu ớt nhất.
Mạnh Thiên Kiêu cũng bối rối.
Không ngờ vệ sĩ do mình bỏ số tiền lớn mời về lại không thể khống chế được một cô gái yếu đuối.
"Cô dám ra tay, muốn chết à!"
Vệ sĩ cố chịu đau đớn, hung hăng nhào về phía Ngải Lâm.
Ngải Lâm sợ hãi.
Vừa rồi cô ấy chẳng qua đánh bất ngờ mới đạp trúng vệ sĩ.
Tuy cô ấy có học qua một vài đòn phòng thân, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của vệ sĩ chuyên nghiệp.
Cô ấy không sợ bị Mạnh Thiên Kiêu dẫn đi, nhưng nếu bỏ lỡ thời gian phẫu thuật cho mẹ của Hạ Hà, ca phẫu thuật rất có thể sẽ thất bại.
Khi vệ sĩ sắp bắt được Ngải Lâm, đột nhiên có một bóng người lao tới đúng vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc này.
"Bịch!"
Một tiếng động lớn vang lên, vệ sĩ của Mạnh Thiên Kiêu bay ngược ra ngoài.
"Ông cũng muốn gãy hết hai tay, hai chân sao?"
Một giọng nói lạnh như băng nổ vang bên tai Mạnh Thiên Kiêu.
- ---------------------------
.