Chương 3093:
Sắc mặt Dương Thanh trở nên dữ tợn, huyết mạch cuồng hóa lại bị kích hoạt, Chiến Thần Quyết cũng điên cưồng vận hành, một khí thế cực kì mạnh mẽ đang tràn ra từ trên người anh.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Một giây sau đó, Dương Thanh lại lao về phía Đỉnh Xương, liên tục tấn công khắp người lão ta.
Mỗi lần công kích, anh lại đổi một vị trí.
Nhưng mỗi chiêu công kích của anh đều chẳng khác nào đánh vào một tường thép dày, cùng lắm cũng chỉ khiến lão ta dao động nhẹ một cái, hoàn toàn không gây ra được chút thương tổn nào, chỉ khiến ý niệm giết chóc trong mắt lão ta càng lúc càng dày đặc.
Đinh Xương cũng biết, chỉ cần lão Cửu chết, một mình Dương Thanh không thể chạy thoát được, vậy nên bất luận thế nào, lão ta cũng muốn giết chết lão Cửu trước đã, bảng không, những nõ lực vừa rồi coi như công cốc.
Lão Cửu chỉ dựa vào lực một cánh tay điên cuồng kháng cự lại lực đạp của chân Đinh Xương, ông lão vẫn đang cố găng đẩy chân đối thủ ra, nhưng ngay cả khi hai cánh tay còn nguyên vẹn, ông lão vẫn không thể làm được điều đó, huống chỉ hiện tại một cánh tay đã gãy, ông lão chỉ còn một tay, làm sao có thể đẩy được Đinh Xương ra?
Dương Thanh vẫn điên cuồng tấn công lên người Đinh Xương, mỗi đòn đều dốc toàn lực, nhưng vẫn không làm gì được lão ta.
Đúng lúc này, Hoài Lam đang trốn trong xe bỗng hét to: ‘Anh Thanh, dùng con dao của anh đi!”
Cô ta vừa thốt lên, đâu óc của Dương Thanh lập tức sáng bừng.
Vừa rồi anh cứ mải miết tấn công Đỉnh Xương bằng tay chân, lại quên mất trong tay anh còn có một linh khí.
Tuy anh thật sự không muốn nếm trải nỗi đau khủng khiếp khi linh khí phản phệ, nhưng hiện giờ, anh không có lựa chọn nào khác, nếu không tìm được biện pháp giải quyết Đinh Xương, lão Cửu sẽ bị kẻ này giết chết.
Lão Cửu chết rồi, anh cũng không sống được.
Đã thế thì còn ngại gì chút phản phê từ linh khí?
Nghĩ tới đây, Dương Thanh không do dự rút con dao ra.
Ngay khi anh nắm con dao linh khí trong tay, một khí thế võ thuật cuồng bạo tột cùng chợt bùng nổ từ trên người anh.
“Âm!”
Luồng khí thế cuồng bạo này tràn về bốn phía, cuốn đi tất cả.
“Oành oành oành!”
Mặt đất dưới chân Dương Thanh vỡ nát trong nháy mắt, bụi bay mù mịt.
Con dao găm màu đen kia chợt lóe lên một †ia sáng lạnh ghê người.
“Hử?’ Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ kinh người tản ra từ Dương Thanh, ánh mắt Đinh Xương lần đầu tiên toát lên căng thẳng, dường như lão ta không ngờ thực lực của Dương Thanh lại tăng mạnh như vậy.
Lúc này, lão ta bỗng cảm nhận được một mối nguy cực lớn từ phía Dương Thanh.
“Giết!”
Dương Thanh gầm lên một tiếng, chân di chuyển, thân mình biến mất khỏi vị trí cũ.
“Xet”
Mũi nhọn của con dao găm vẽ vào không trung một đường cong đẹp đẽ, sau đó cắt qua ngực Đỉnh Xương.