Chiến Thần Ở Rể

Chương 3055




Chương 3055:

Lão Cửu nhìn chằm chằm Dương Thanh hồi lâu, trầm mặc một lát mới thở dài, nói: “Miêu thành chủ bảo tôi tới đi cùng cậu thì dù có chết tôi cũng phải bảo vệ cậu, nếu cậu đã chọn ở lại chỗ này, tôi đành phải theo thôi”.

Lòng Dương Thanh chợt ấm áp hẳn, nhưng cũng rất băn khoăn, cả lão Cửu và Hoài Lam lựa chọn ở lại cùng anh đều sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

Anh cũng biết, dù anh không đồng ý nhưng hai người này sẽ không chịu bỏ anh lại mà đi.

Vậy nên, anh chỉ còn cách ghi nhớ ơn này trong lòng.

Dương Thanh cảm kích nói: “Ơn này thật không biết nói sao cho đủ, chỉ cần tôi có thể sống sót rời khỏi đây, ngày sau nếu hai người cần gì ở tôi, xin cứ việc nói với tôi một tiếng”.

Hoài Lam mỉm cười: ‘Anh Thanh, anh không cần cảm ơn tôi, thực ra tôi giúp anh cũng chính là đang giúp mình’.

“Nay tôi đã phản bội thành chủ Hoài Thành, lại còn bày mưu đẩy tội lên đầu phủ Hoài Thành khiến Dược Vương Cốc căm thù phủ Hoài Thành như thế, người khác có thể không rõ chân tướng Sự việc nhưng thành chủ Hoài Thành nhất định đã biết rõ, đây chính là âm mưu của tôi”.

“Theo những gì tôi được biết về thành chủ Hoài Thành, ông ta nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho tôi đâu. Nếu đã thế, tôi cũng hi vọng có thể làm giảm mạnh thực lực của phủ Hoài Thành. Nếu được vậy thì tôi sẽ được an toàn hơn một chút”.

Lão Cửu cũng lên tiếng: “Cậu không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Miêu thành chủ là được rồi, tôi cũng chỉ nghe lệnh ngài ấy để làm việc thôi”.

Nói xong, ông lão nhìn sang Hoài Lam, hỏi: “Tiếp sau đây, chúng ta cần làm gì?”

Dương Thanh cũng nhìn Hoài Lam. Dường như đã sớm tính toán đâu ra đấy, vừa nghe lão Cửu hỏi, Hoài Lam bèn nói ngay: “Trước tiên chúng ta tới Thiện Thành đã, thành phố này cách Hoài Thành chỉ chừng hai giờ di chuyển thôi”.

“Chúng ta cứ chờ tạm ở sân bay Thiện Thành, một khi tình huống có gì bất ngờ, chúng ta có thể lên máy bay rời khỏi đó trước khi cao thủ của | Hoài Thành đuổi giết tới nơi”.

“Còn về chuyện ám sát cao thủ của phủ Hoài Thành và Dược Vương Gốc, tạm thời không vội, trước cứ để bọn họ đánh với nhau đi đã, sau đó căn cứ vào tình hình chiến đấu của bọn họ để lập kế hoạch tiếp theo”.

Lão Cửu gật đầu: “Được, tôi tán thành!”

Nói xong, ông lão nhìn Dương Thanh, hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

Dương Thanh cũng gật đầu: ‘Tôi cũng tán thành!”

Anh lại nhìn sang phía Hoài Lam, hỏi: “Chúng †a tới Thiện Thành thì cô còn có thể nhận được tin tình báo từ Hoài Thành chứ?”

Hoài Lam mỉm cười: “Yên tâm, tôi làm người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành lâu như thế, cũng không thể chỉ mãi là con rối được, đương nhiên tôi cũng có gây dựng được căn cơ riêng cho mình, Hoài Thành này chỉ cần có vấn đề gì, dù nhỏ hay lớn, tôi đều có thể biết ngay”.

Bấy giờ Dương Thanh mới quyết định: ‘Được!

Nếu thế, chúng ta không nên mất thời gian nữa, giờ chúng ta tới sân bay Thiện Thành luôn thôi”.

“Được”.

Ba người lập tức xuất phát. Sau hai giờ xóc nảy trên xe, rốt cuộc bọn họ cũng tới sân bay Thiện Thành.

Thiện Thành cách Hoài Thành không xa, giao thông cũng rất thuận tiện, nhưng từ Hoài Thành tới Thiện Thành chỉ có một phương thức di chuyển, đó là ô tô.

Vậy nên, dù Dược Vương hay thành chủ Hoài Thành đích thân tới thì cũng phải ngồi ô tô, mà ngồi ô tô cần tối thiểu hai tiếng, chỉ cần có thể nắm được tin tức thành chủ Hoài Thành và Dược Vương đi đâu làm gì là có thể bảo đảm an toàn cho bọn Dương Thanh.