Chiến Thần Ở Rể

Chương 3000




Chương 3000:

Vào giây phút này, người Dược Ly cứng đờ, từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn dài trên trán.

Chân ông ta cong dần rồi quỳ thụp xuống đất.

Cũng không phải là ông ta muốn quỳ, nhưng cơ thể ông ta không sao chịu nổi khí thế từ thành chủ Hoài Thành.

Hai cao thủ mà Dược Ly dẫn tới cũng quỳ xuống đất theo.

“Tự ý xông vào phủ Hoài Thành, khiến người của phủ Hoài Thành bị thương, giờ còn định đưa khách quý của tôi đi nữa, tôi nên nói Dược Vương Cốc các người ngông cuồng không nhỉ? Hay nên nói các người không coi ai ra gì đây?”

Thành chủ Hoài Thành nhìn Dược Ly từ trên cao, lạnh lùng hỏi.

Người Dược Ly đầm đìa mồ hôi lạnh, ông ta bối rối nói: “Thành chủ, tôi vội đưa hung thủ giết người đi nên mới quên mất lễ nghĩa, mong thành chủ rộng lượng, không so đo với bề dưới như tôiI”

Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: “Cậu cũng biết mình là bề dưới cơ à? Nếu không thấy cậu, tôi còn tưởng Dược Vương đích thân tới đấy!”

Tuy Dương Thanh có vẻ bình tĩnh nhưng lại thầm rung động, mặc dù khí thế của thành chủ Hoài Thành chỉ nhắm vào cao thủ Dược Vương Cốc, nhưng uy thế còn sót lại vẫn khiến anh thấy rất áp lực.

Anh chợt nghĩ, nếu anh đến Dược Vương Cốc một mình, anh thực sự có thể sống sót rời đi ư?

Dù sao, rất có thể Dược Vương của Dược Vương Cốc cũng là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đích thực rồi.

Tuy anh phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh, nhưng dù sao anh cũng chỉ mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, trước mặt cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, anh chẳng khác gì sâu kiến.

Cũng như bây giờ, Dược Ly sở hữu thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ không chịu nổi khí thế của thành chủ Hoài Thành đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh.

Sức chiến đấu của Dương Thanh chỉ ngang với Dược Ly là cùng, thậm chí còn không bằng nữa.

Lúc này, Dược Ly đang quỳ dưới đất trông rất Sợ hãi, ông ta nói ngay: “Thành chủ, tôi biết sai rồi, xin ngài nể mặt Dược Vương, bỏ qua cho tôi lần này đi!”

“Rầm!”

Thành chủ Hoài Thành giơ tay lên, khí kình cưồng bạo lập tức hất Dược Ly ra xa mấy mét, cơ thể ông ta nặng nề đập vào một hòn núi giả.

Dược Ly ngã ra đất, trông rất đau đớn.

Con ngươi Dương Thanh bỗng co lại, anh nhìn thành chủ Hoài Thành với vẻ kinh hãi. Ông lão mới giơ tay lên, chưa tiếp xúc với đối phương, chỉ một luồng khí kình đã hất Dược Ly ra xa mấy mét, đây chính là thủ đoạn của Siêu Phàm Cửu Cảnh à?

“Khí kình phóng ra ngoài! Cửu Cảnh đỉnh phong!”

€ó người hoảng sợ nói, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.

Dương Thanh cũng có vẻ kinh hãi, cao thủ có thể bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đã thuộc dạng mạnh nhất ở thế giới này rồi, không ngờ thực lực của thành chủ Hoài Thành đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Nếu cao thủ cấp bậc này muốn giết người thì không cần tiếp xúc với đối thủ, chỉ cần dùng khí kình là đã có thể khiến đối phương bị thương nặng, thậm chí giết chết kẻ địch luôn.

Dược Ly ngã rầm xuống đất, khóe miệng rỉ máu tươi, nét mặt hết sức đờ đẫn.

Ông ta lẩm bẩm: “Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ư? Sao có thể chứ?”

Thành chủ Hoài Thành bỗng nhìn về phía Dược Ly: “Trong nửa tiếng nữa, tôi muốn thấy Lưu Ba ở phủ Hoài Thành, bằng không đừng trách tôi đích thân tiễn cậu lên đường!”

Ông lão nói rồi nhìn sang Dương Thanh: “Dương Thanh, cậu đi với tôi!”