Chiến Thần Ở Rể

Chương 2942




Chương 2942:

Dương Thanh vừa rời khỏi biệt thự, tiếng khóc rất nhỏ đã vang lên. Tuy đang cách rất xa nhưng Dương Thanh vẫn nghe thấy.

Hồi nấy cô gái kiên cường này vẫn luôn kìm nén nỗi bi thương trong lòng, không để mình bật khóc. Biết Dương Thanh đã đi, cảm xúc của cô ta mới hoàn toàn sụp đổ.

Phía bên kia, tập đoàn Thuận Thiên.

La Thế Hoành cầm hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh mà Dương Thanh vừa ký tên đến chõ Yoshida, kích động nói: “Ông Yoshida, Dương Thanh đã ký hợp đồng rồi ạ, mời ông xem.

Yoshida thản nhiên đọc lướt mấy trang rồi tiện tay ném hợp đồng ném lên bàn, mở miệng nói: “Làm tốt lắm, lập tức tiến hành thu mua tập đoàn Nhạn Thanh, trong hôm nay, tôi muốn tập đoàn Nhạn Thanh hoàn toàn thuộc về gia tộc Yoshida”.

La Thế Hoành vội nói: “Vâng, thưa ông Yoshidal”

Lúc này, Dương Thanh vừa ra khỏi nhà Hạ Hà đang bấm gọi một số điện thoại. Anh trâm giọng nói: “Điều tra tập đoàn Thuận Thiên cho tôi, tôi muốn biết mọi hành động trái pháp luật của Yoshida ở Yến Đô”.

Mười phút sau, chuông điện thoại của Dương Thanh reo lên, anh vội vàng nghe máy. Giọng Tiền Bưu vang lên: “Cậu Thanh, đúng là không điều tra thì không biết, vừa điều tra đã giật mình, tập đoàn Thuận Thiên làm rất nhiều chuyện khốn nạn”.

“Nhất là Yoshida, chỉ trong một tháng ngản ngủi ở Yến Đô, ông ta đã làm rất nhiều chuyện xấu xa, còn giết một mạng người nữa”.

“Số tội danh này đủ để phán ông ta tội chết rồi!”

Nghe thấy thế, trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt, anh lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì ông ta không cần sống nữa đâu”.

Anh nói tiếp: “Lập tức đưa hết việc phạm pháp của Yoshida lên mạng cho tôi, tôi muốn khiến ông ta thân bại danh liệt!”

Một tin tức khiến cả nước chấn động nhanh chóng được đưa lên mạng.

Đó chính là chứng cứ cho việc Yoshida phạm pháp ở Chiêu Châu, chuyện này như đá tảng rơi xuống biển, dấy lên nghìn gợn sóng.

Bởi vì gia tộc Yoshida là một trong ba tài phiệt đứng đầu nước Dương, kết quả gia tộc Yoshida vừa thành lập tập đoàn Thuận Thiên ở Yến Đô không lâu thì đã xảy ra chuyện lớn như thế rồi.

Cùng lúc đó, ở văn phòng tại tâng cao nhất, trụ sở chính của tập đoàn Thuận Thiên.

Sau khi thấy chứng cứ phạm tội của mình, sắc mặt Yoshida u ám tới cực điểm. Ông ta cắn răng: “Khốn kiếp! Dám điều tra tôi ư, tưởng Yoshida này dễ bị ức hiếp à?”

Ông ta nói rồi nhìn về phía La Thế Hoành đang đứng cạnh, híp mắt: “Bây giờ ông đi tự thú ngay đi, cứ nói thật ra những chứng cứ phạm tội trên mạng đều là do ông làm”.

La Thế Hoành lập tức biến sắc: “Ông Yoshida, ông định vứt bỏ tôi ư?”

Yoshida nhíu mày: “Không phải tôi định vứt bỏ ông, mà bây giờ ông phải làm theo lời tôi. Một khi tôi gặp chuyện ở Chiêu Châu, ông nghĩ ông còn đường sống chắc?”

Nghe thấy thế, La Thế Hoành có vẻ tuyệt vọng, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi có thể nhận tội thay ông, tôi không dám yêu cầu xa vời, chỉ xin ông đừng làm khó người nhà tôi là được”.

Yoshida lạnh lùng nói: “Cứ yên tâm, sau khi ông nhận tội xong, tôi cam đoan sẽ không động đến người nhà của ông, còn cho họ một số tiền lớn, để họ ăn no mặc ấm suốt quãng đời còn lại”.

“Cảm ơn ông Yoshidal”

La Thế Hoành nói với đôi mắt đỏ hoe.

Từ khi bắt đầu đi theo Yoshida, ông ta đã nghĩ đến ngày hôm nay rồi, nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như thế.