Chiến Thần Ở Rể

Chương 2914




Chương 2914:

Trong lúc mọi người đang nghỉ ngờ không biết Long Khê xảy ra chuyện gì thì một giọng nói bỗng vang lên trong không trung: “Bất kỳ ai cũng không được bước vào Long Khê!”

Nghe thấy thế, đám cao thủ lại càng kinh hãi, nhao nhao hô lên: “Vâng thưa thành chủ!”

Thành chủ ra lệnh không cho bất kỳ ai tới Long Khê, rõ ràng ở nơi đó đang xảy ra chuyện lớn.

Lúc này ở bên bờ Long Khê, Dương Thanh vẫn còn đang điên cuồng tấn công rồi lại bị đánh bay hết lần này đến lần khác. Anh có thể cảm nhận được thể lực của mình đang dần bị tiêu hao.

Chỉ e chẳng bao lâu nữa, thể lực của anh sẽ cạn kiệt.

Ngược lại cao thủ áo đen vốn có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh, mọi phương diện đều mạnh hơn anh rất nhiều.

Trong giới võ thuật chưa từng có cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh nào có thể đánh bại cao thủ từ Siêu Phàm Bát Cảnh trở lên. Điều này chứng tỏ cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong muốn đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh vô cùng khó khăn, chênh lệch giữa hai cảnh giới quá lớn.

Mà bây giờ, Dương Thanh dùng cảnh giới Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, lấy thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong có thể kiên trì lậu như vậy dưới tay cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đã là một kỳ tích rồi.

Dường như cao thủ áo đen cũng bất kiên nhãn, lạnh giọng nói: “Ranh con, nếu cậu chỉ có chút thực lực này thì tôi không nương tay nữa đâu, chuẩn bị chịu chết đi!”

Đối phương vừa dứt lời, khí thế võ thuật trên người lập tức tăng vọt.

Dương Thanh cảm nhận được khí thế của đối phương càng thêm khủng bố, sắc mặt vô cùng khó coi. Anh cứ tưởng vừa rồi đối phương đã bộc phát toàn bộ sức mạnh, bây giờ mới biết ông ta vần đang nhường mình. Lúc này mới là trạng thái mạnh nhất của đối phương.

“Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại muốn giết tôi?”

Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chằm sát thủ nói tiếp: “Dù sao nơi này cũng là phủ thành chủ Miêu Thành. Muốn giết tôi chắc chắn phải có thân phận đặc biệt, ông là cao thủ của phủ thành chủ phải không?”

Cao thủ áo đen cười lạnh, châm chọc nói: “Sao hả? Cậu biết mình sắp chết trong tay tôi nên muốn từ bỏ chống trả rồi sao? Muốn biết thân phận của tôi trước khi chết chứ gì?”

Dương Thanh cười lạnh: “Dù có phải chết tôi cũng sẽ không từ bỏ! Huống hồ tôi sẽ không chết đâu!”

Cao thủ áo đen cười lạnh hỏi: “Vậy sao?”

Ngay sau đó, bóng dáng của ông ta đã biến mất.

Con ngươi của Dương Thanh đột nhiên co rút lại, không ngờ mình không thể bắt kịp dấu chân của đối phương. Giây phút ấy, anh bỗng cảm giác được nguy cơ to lớn chưa từng có.

Theo phản xạ có điều kiện, anh bắt chéo tay trước ngực che chắn.

“Bịch!”

Thế nhưng anh vấn không thể bảo vệ được chính mình. Ngay khi anh đan tay vào nhau đã trúng phải một chưởng ở khe hở giữa hai cánh †ay, năng lượng khủng bố đánh bay cả người anh đi.

“Bịch bịch bịch!”

Cơ thể Dương Thanh nặng nề va vào một gốc cây, khiến nó đổ rạp xuống. Sau khi đập gãy hai gốc cây, anh mới ngã xuống đất.

“Phụt!”

Dương Thanh phun ra một ngụm máu, khí thế võ thuật trên người giảm mạnh.

Anh thấy ruột gan của mình đều bị đảo lộn, lông ngực bị thương nặng khiến anh khó thở.