Chương 2851:
Phùng Giai Di lại nói như tự giêu: “Dù từ chối Hoàng tộc họ Vũ này thì vấn sẽ có một Hoàng tộc họ Vũ khác thôi”.
Hai ngày sau, Phùng Giai Di chưa rời đi mà vẫn đi theo bên cạnh Dương Thanh, bất kể anh làm khó cho cô ta thế nào, cô ta vẫn lờ đi như không nhận thấy, Dương Thanh bảo làm gì thì cô †a làm cái đó.
Đương nhiên, qua hai ngày này, Dương Thanh vân không ngừng tìm kiếm nhóm người Ngải Lâm, Phùng Giai Di cũng vô cùng nỗ lực giúp đỡ Dương Thanh tìm người thông qua những mối quan hệ của mình, chỉ có điều, trước sau vẫn không có kết quả gì.
Điều này khiến Dương Thanh cực kì lo lắng, theo lí mà nói, ba người bọn Ngải Lâm hẳn là bị Phùng Chí Viễn giấu đi, nhưng Phùng Chí Viễn không thực sự nhốt bọn họ lại, ông ta chỉ muốn giữ bọn họ làm con tin để bắt Mã Siêu thừa nhận thân phận của mình, từ đó dụ Bách Lý Yến ra mặt.
Hơn nữa, Phùng Chí Viễn đã chính miệng nói với Dương Thanh, ba người Ngải Lâm đều rất an toàn, nếu ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho cả phương án tự phát nổ thì nhất định sẽ sắp xếp chu đáo để bảo đảm an toàn cho họ.
Chỉ có điều, đã qua hai ngày, anh vẫn không tìm thấy bọn họ, như thể ba người bọn họ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi.
Tối ngày thứ hai, Dương Thanh nhận được cuộc gọi từ Tiền Bưu: “Cậu Thanh, cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô đã được chuẩn bị xong, chín giờ sáng mai sẽ khai mạc ở trung tâm thể thao quốc tế Yến Đôi.
Dương Thanh nói: ‘Được, đến khi đó tôi sẽ có mặt”.
Sau khi cúp điện thoại, anh nhíu mày, quay sang nói với Phùng Giai Di: “Tôi dự tính tối nay sẽ rời khỏi Hoàng thành Phùng, chảng lẽ cô thật sự định đi theo tôi à?”
Phùng Giai Di kiên định đáp: “Chính anh đã nhận lời với tôi, để tôi làm người hầu của anh, anh không thể nuốt lời được, đúng chứ?”
Dương Thanh vẫn cau mày: “Phùng Giai Di, cô đừng nên làm quá, hai hôm trước tôi đã nói rõ với cô, dù cô có tiếp tục đi theo tôi thì sau này, khi Hoàng tộc họ Phùng thực sự gặp phải nguy cơ gì, †ôi cũng sẽ không nhúng tay đâu”.
“Dù cô có làm người hầu giúp việc cho tôi thì cũng chỉ là làm không công thôi, cô có chắc vần muốn đi theo tôi không?”
Phùng Giai Di cản chặt môi, quật cường nhìn về phía Dương Thanh, lòng tràn đầy tủi hổ và ấm ức. Cô ta đường đường là trưởng công chúa của Hoàng tộc họ Phùng, nay đã miễn phí dâng lên tận cửa, Dương Thanh chảng những không muốn nhận mà ngay cả khi cô ta làm người giúp việc cho anh cũng bị anh ghét bỏ như thế.
Sắc mặt Dương Thanh vô cùng kiên định, hoàn toàn không có lấy một chút thương tiếc cái đẹp.
Không phải anh máu lạnh vô tình mà vì anh biết rõ Phùng Giai Di tiếp cận mình với mục đích riêng.
Nếu không phải vì Phùng Giai Di không có ác ý với anh thì anh đã sớm đuổi cổ cô ta đi rồi.
Điều quan trọng là, hai ngày qua, Phùng Giai Di đã thực sự dốc hết tâm lực để giúp đỡ Dương Thanh tìm kiếm nhóm Ngải Lâm.
Nhưng hôm nay Dương Thanh phải rời khỏi đây, anh không muốn mang theo Phùng Giai Di trở về Yến Đô trong tình hình này.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng, mắt Phùng Giai Di đã đỏ lên, cô ta nói: “Tôi thật lòng chỉ muốn đi theo anh, nếu như có một ngày Hoàng tộc họ Phùng thực sự gặp phải nguy hiểm nào đó, dù anh không ra tay cũng không sao”.
“Dương Thanh, anh đừng đuổi tôi đi có được không? Bất kể thế nào, tôi cũng là một cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, dù thực lực còn kém xa anh nhưng cũng có thể giúp anh giải quyết một vài phiền toái nhỏ, đúng không?”