Châu Ngọc Thúy rón rén đi tới cạnh giường bệnh của Tần Đại Dũng, ánh mắt chứa đựng ý muốn giết người mãnh liệt.
Đối với bà ta, mấy ngày hôm nay dài như mấy năm.
Không chỉ nơm nớp lo sợ mình bị bại lộ mà cuộc sống trong bệnh viện cũng rất tẻ nhạt.
Hơn năm mươi năm sống trên đời, bà ta chưa từng chăm sóc ai như vậy.
Vừa phải lau người cho Tần Đại Dũng, vừa phải dọn phân và nước tiểu cho ông ta.
Quả thật như sống trong địa ngục.
Nhưng khi thực sự phải ra tay, bà ta lại do dự.
Trong đầu như có hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Một cái nói: “Đừng làm vậy.
Ra tay là phải mang tội giết người đấy! Rất có thể cả đời này Tần Đại Dũng sẽ phải nằm im trên giường, vì ông ta mà đánh đổi, không đáng chút nào!”
Ngay sau đó, giọng nói còn lại vang lên: “Mau ra tay đi, đây là cơ hội tốt nhất.
Tần Đại Dũng vốn là người thực vật, dù có chết cũng sẽ không bị nghi ngờ!”
Bà ta đứng đó rất lâu, không thể xuống tay nổi.
Khoảng năm, sáu phút sau, bà ta mới hạ quyết tâm, ánh mắt nhìn Tần Đại Dũng dần trở nên dữ tợn.
“Chết đi!”
Nội tâm bà ta đang điên cuồng gào thét, cầm chăn trùm lên đầu Tần Đại Dũng.
“Bà đang làm gì vậy?”
Giọng nói giận dữ của Tần Thanh Tâm chợt vang lên.
Vừa nãy Châu Ngọc Thúy chỉ chú ý vào Tần Đại Dũng, Tần Thanh Tâm đột nhiên xuất hiện khiến bà ta suýt tè ra quần.
“Hả? Mẹ… mẹ, mẹ đang đắp chăn cho bố con!”
Bà ta hoảng sợ lắp bắp nói, hai tay run lẩy bẩy.
Lúc bà ta đi tới bên giường Tần Đại Dũng, Tần Thanh Tâm đã tỉnh lại rồi.
Cô tưởng bà ta định thay bỉm cho Tần Đại Dũng, nào ngờ bà ta lại trùm chăn lên đầu ông ta.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô nhất định không tin mẹ mình sẽ làm ra chuyện này.
“Bà cút đi!”
Tần Thanh Tâm đi tới đẩy Châu Ngọc Thúy ra, bật khóc nói: “Sao bà lại ác độc như thế? Tại sao phải làm vậy? Bà nói đi, tại sao hả?”
Cô gào khóc nức nở, lửa giận sôi trào.
Cô đã thấy rất rõ ràng, Châu Ngọc Thúy muốn giết Tần Đại Dũng.
Cô không thể ngờ được người mẹ cô vẫn tưởng là tận tâm chăm sóc cho bố lại muốn lấy mạng chính chồng mình.
“Thanh Tâm, con đang nói bậy gì đó? Mẹ chỉ muốn đắp chăn cho bố con thôi mà”.
Châu Ngọc Thúy hoảng sợ giải thích: “Nếu mẹ muốn bố con chết sao không ra tay lúc các con không có ở đây?”
“Từ lúc bà đứng cạnh giường bố, tôi đã tỉnh rồi.
Bà còn định chống chế gì nữa? Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tần Thanh Tâm lấy điện thoại định báo cảnh sát.
“Bịch”, Châu Ngọc Thúy quỳ rạp xuống dưới chân cô, khóc lóc cầu xin: “Thanh Tâm, con đừng báo cảnh sát! Mẹ biết sai rồi, mẹ không dám nữa.
Nếu con báo cảnh sát, mẹ sẽ phải vào tù mất.
Con nhẫn tâm đẩy mẹ vào cảnh tù tội sao?”
“Con nghĩ mẹ muốn làm vậy sao? Nếu không phải vì con và Y Y, sao mẹ có thể nhẫn tâm làm như thế này chứ?”
“Mẹ đã hỏi thăm bác sĩ, nghe nói tỉ lệ bố con tỉnh lại rất thấp.
Để ông ấy sống chính là đang tra tấn ông ấy!”
“Không những giày vò ông ấy mà còn giày vò cả con và Y Y! Mẹ thấy các con ngày ngày đi làm vất vả rồi phải chăm sóc Tiêu Tiêu, lại còn đến bệnh viện chăm bố.
Mẹ thấy thương các con lắm!”
Châu Ngọc Thúy vừa khóc vừa nói.
Tần Thanh Tâm cũng khóc đỏ cả hai mắt: “Chỉ cần bố còn một hơi thở thì vẫn còn hi vọng.
Sao bà lại muốn cướp đi hi vọng sống của bố? Tại sao cơ chứ?”
Châu Ngọc Thúy hiểu rất rõ tính cách của Tần Thanh Tâm.
Bà ta vừa khóc vừa nói những lời này, quả nhiên làm cho cô mềm lòng, tuy miệng vẫn đang trách móc bà ta nhưng cô đã bỏ điện thoại xuống.
“Thanh Tâm, mẹ biết sai rồi.
Con biết đến cả con cá mẹ cũng không dám giết, sao có thể giết bố con? Mẹ thực sự không muốn thấy con và Y Y khổ cực nên mới làm vậy.
Xin con hãy tha thứ cho mẹ lần này.
Mẹ hứa sẽ không làm vậy nữa, được không?”
Châu Ngọc Thúy tranh thủ cơ hội liên tục xin xỏ.
“Dù là vì lý do gì, bà muốn giết bố là không đúng.
Cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bà!”
Thái độ của Tần Thanh Tâm cực kỳ kiên định: “Bà đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy bà nữa!”
“Con à, mẹ sai rồi, cả đời này mẹ chỉ làm sai mỗi lần này, lẽ nào con không tha thứ cho mẹ được sao?”
Châu Ngọc Thúy vô cùng lo sợ.
Tất cả những việc bà ta đã làm chỉ vì muốn trở lại dinh thự Vân Phong, thế nhưng bây giờ Tần Thanh Tâm lại đuổi bà ta đi.
Vậy thì toàn bộ cố gắng của bà ta đều sẽ uổng phí.
“Bà đi đi! Tôi sẽ không nói ra chuyện bà muốn giết bố!”, lần đầu tiên Tần Thanh Tâm cứng rắn như vậy.
Buổi tối khi trò chuyện với Tần Y qua zalo, cô ta còn dặn dò cô phải cẩn thận để ý Châu Ngọc Thúy.
Cô hỏi lý do nhưng cô ta không chịu nói, chỉ nghiêm giọng nhắc nhở cô đề cao cảnh giác với Châu Ngọc Thúy.
Tần Thanh Tâm vốn chẳng nghĩ nhiều, nhưng việc làm vừa rồi của Châu Ngọc Thúy đã giúp cô hiểu được ý của Tần Y.
Có lẽ Tần Y đã biết bà ta muốn giết Tần Đại Dũng từ trước nhưng sợ cô đau lòng nên mới không nói cho cô biết.
“Con ơi mẹ xin lỗi, mẹ biết sai rồi.
Xin con đừng đuổi mẹ đi, được không con? Mẹ biết sai thật rồi mà!”, Châu Ngọc Thúy quỳ trên đất gào khóc ầm ĩ.
“Nếu bà không chịu đi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tần Thanh Tâm lau nước mắt, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.
Dù cô rất không đành lòng nhưng không thể chấp nhận được hành động của Châu Ngọc Thúy.
Thấy Tần Thanh Tâm dọa báo cảnh sát, rốt cuộc Châu Ngọc Thúy cũng nhận ra cô đang nghiêm túc.
“Được, mẹ đi đây, con đừng báo cảnh sát nhé!”
Dứt lời, Châu Ngọc Thúy bỏ chạy trối chết, chỉ sợ chậm một giây cô sẽ gọi cảnh sát tới.
Cùng lúc đó, Dương Thanh mới tỉnh ngủ liền nhận được một cuộc điện thoại.
Anh lập tức biết mọi chuyện vừa xảy ra ở bệnh viện.
“Anh Thanh, có cần ra tay không?”
“Nếu Tâm đã lựa chọn như vậy thì cứ thả bà ta đi đi!”
“Vâng!”
Sau khi cúp máy, Dương Thanh rất lo lắng.
Anh dám chắc Tần Thanh Tâm đang rất đau lòng.
Thế là anh đứng bật dậy chạy thẳng tới bệnh viện.
Một chiếc Audi A6 màu đen đỗ lại trước cổng bệnh viện Nhân Dân.
Châu Ngọc Thúy vừa bước ra ngoài, hai người đàn ông mặc vest liền xuống xe, đi về phía bà ta.
Bà ta chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra đã thấy hai người họ xông thẳng tới chỗ mình.
“Các người định làm gì? Thả tôi ra! Thả ra! Á… Cướp…”
Châu Ngọc Thúy bị họ khiêng lên nhét vào trong xe.
Bây giờ là đêm khuya, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của Châu Ngọc Thúy.
- ---------------------------
.