Chiến Thần Ở Rể

Chương 2784




Chương 2784:

Phùng Chí Viễn gật đầu cười: “Việc này có gì mà không được? Tôi tới tìm cậu vốn là để mời cậu ngày mai tới tham dự đại lễ sắc phong cho Mã Siêu ở Hoàng tộc họ Phùng mà”.

Nghe nói thế, Dương Thanh thoảng bối rối, chẳng lẽ

Phùng Chí Viễn thực sự đồng ý để mình đi gặp Mã Siêu?

Dương Thanh thử hỏi: “Hiện giờ cháu có thể gặp cậu ấy một lát được không ạ?”

Phùng Chí Viễn không đáp trực tiếp mà quay sang nói với cấp dưới đứng sau lưng: “Ông liên hệ với Mã Siêu, nói với thằng bé là bạn của nó, Dương Thanh, muốn gặp nó, bảo nó tới đây ngay đi”. “Vâng!”

Cấp dưới thưa, sau đó vội liên lạc ngay với Mã Siêu.

Phùng Chí Viễn cười cười, bảo: “Tôi cũng từng nghe Mã Siêu nói, tình cảm của hai anh em rất khăng khít, nghe mà tôi cũng thấy ước ao đấy!”

Dương Thanh cười cười: “Trên chiến trường, mọi người đều là những anh em cùng vào sinh ra tử, loại tình nghĩa này rất thường thấy ngoài mặt trận”.

Phùng Chí Viễn gật đầu, cười nói: “Nếu tôi được trẻ lại ba chục tuổi thì tôi cũng muốn lên chiến trường một chuyển”.

Hai người hàn huyện với nhau như bậc cha chú và con cháu trong nhà, Phùng Chí Viễn rất nhiệt tình, thái độ đối với Dương Thanh vô cùng ôn hòa, ánh mắt nhìn Dương Thanh khó nén vẻ tán thưởng.

Người ngoài nhìn vào, không biết còn tưởng hai người là bố con cơ đấy.

Song, Dương Thanh cũng hiểu rõ trong lòng, Phùng Chí Viễn không phải người đơn giản như những gì ông ta biểu hiện ra bên ngoài, dưới tình huống này mà dám để mình gặp Mã Siêu, chắc chắn ông ta đã nằm trong tay mọi thứ rồi.

Hai mươi phút sau, có tiếng gõ cửa phòng, một giọng nói vang lên ngoài cửa: “Thưa Nhị hoàng tử, Mã Siêu điện hạ đã tới!”

Cửa phòng vừa mở, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt Dương Thanh. “Mã Siêu!”

Gặp lại người anh em sau hơn nửa năm, Dương Thanh kích động, vội vã đứng lên.

Khi thấy Dương Thanh, sắc mặt Mã Siêu cũng lập tức lộ vẻ kích động, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh ta lộ vẻ phức tạp, cất tiếng hỏi: “Anh Thanh, sao anh lại tới đây?”

Nghe Mã Siêu hỏi thế, sắc mặt Dương Thanh thoáng cứng lại.

Chỉ một giây sau, anh đã hiểu được, Mã Siêu nhìn thấy mình lại vẫn cố giữ bình tĩnh như vậy là bởi cậu ấy đã quyết định, cần phải ở lại Hoàng tộc họ Phùng.

Dương Thanh quay sang nói với Phùng Chí Viễn: “Chú Viễn, cháu có thể nói chuyện riêng với Mã Siêu vài câu không?”

Phùng Chí Viễn mỉm cười, đứng dậy nói: “Vậy tôi về trước, hai anh em đã lậu chưa gặp nhau, đúng là cần không gian riêng để trò chuyện, chỉ cần đừng quên giờ tổ chức đại lễ sắc phong người thừa kế ngày mai là được”.

Phùng Chí Viễn nhanh chóng rời khỏi đó, trong phòng chỉ còn lại Dương Thanh và Mã Siêu.

Dương Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã hợp tác với Phùng Chi Ngạo rồi, ông ta đã đồng ý cứu bé Tĩnh An và Tiểu Uyển ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng, sau đó chúng ta cùng rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng luôn”.

Nào ngờ, Mã Siêu lại lắc đầu, ánh mắt đầy phức tạp nhìn anh, nói: “Anh Thanh, anh đi đi!”

Dương Thanh cả kinh: “Cậu nói cái gì?”

Mã Siêu nghiêm túc nói: “Anh Thanh, thực lực của Hoàng tộc họ Phùng vượt xa khả năng ứng phó của chúng ta, chúng ta không đấu lại bọn họ đâu. Nay thân phận của em đã bị công bố ra ngoài, dù em có thể thuận lợi rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng thì cũng có khác gì?” “Người của Hoàng tộc họ Phùng này vô tình đến thế, chỉ cần em và bé Tĩnh An còn sống trên đời, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng em đâu”. “Em không muốn làm liên lụy đến những người bên cạnh, anh Thanh, loại cảm giác này hẳn anh cũng hiểu rất rõ, anh sẽ thông cảm cho em, cũng sẽ ủng hộ em, đúng không?”