Chương 2783:
Mã Siêu đã gật đầu, nhất định là bị đe dọa điều gì.
Nếu anh cứ ra tay bừa thì dù có cứu được Mã Siêu cùng với bé Tĩnh An và Phùng Tiểu Uyển ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng nhưng tính mạng Ngải Lâm lại vẫn còn nằm trong tay Phùng Chí Viễn.
Dương Thanh nhắc nhở lần nữa: “Điều kiện tiên quyết để hai chúng ta hợp tác là, trước buổi sáng tổ chức đại lễ kế thừa, ông phải cứu được bé Tĩnh An cùng Phùng Tiểu Uyển ra, bằng không, mọi chuyện ta đã bàn đều không được tính”.
Phùng Chí Ngạo gật đầu, lạnh lùng nói: “Đương nhiên! Cứ vậy đi, tôi còn có việc, đi trước một bước, cậu chờ tin của tôi nhé”.
Nhìn theo Phùng Chí Ngạo rời đi, Dương Thanh lại rơi vào trầm tư.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực đến thế.
Vốn tưởng rằng sau khi thực lực của mình trở nên mạnh mẽ, sẽ không cổ chuyện gì có thể làm khó anh được nữa, nhưng giờ đây, dù thực lực của anh đã rất mạnh, dù gặp phải cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh cũng chưa chắc đã thua, nhưng… Đối đầu với Hoàng tộc họ Phùng một trong hai Hoàng tộc cổ xưa, anh vẫn phải bất lực.
Lần này Ngải Lâm bị cướp đi, Mã Siêu và bé Tĩnh An cùng Phùng Tiểu Uyển đều bị nhốt trong Hoàng tộc họ Phùng, Phùng Chí Ngạo có thể cứu được người ra hay không, anh cũng không dám chắc.
Từng giây từng phút trôi đi, trước sau vẫn chưa có tin gì từ phía Phùng Chí Ngạo.
Điều này có nghĩa là, cho tới giờ, Phùng Chí Ngạo vẫn chưa thể tìm được vị trí của bé Tĩnh An và Phùng Tiểu Uyển.
Chín giờ tối, tại khách sạn Dương Thanh đang ở, có một vị khách không mời.
Khi Dương Thanh thấy rõ mặt đối phương, sắc mặt anh trầm xuống, bởi anh đã từng xem ảnh chụp của người này trước khi đến đây, đó chính là bố ruột của Mã Siêu, Phùng Chí Viễn.
Ngay khi Dương Thanh nhìn về phía Phùng Chí Viễn, Phùng Chí Viễn cũng đang quan sát Dương Thanh, một lúc sau, ông ta vươn một bàn tay về phía anh, mở lời trước: “Chào cậu, tôi là bố của Mã Siêu, Phùng Chí Viễn!”
Dương Thanh hoàn toàn không rõ đối phương đến đây với ý đồ gì, hơn nữa, anh cũng chưa hoàn toàn tin tưởng mọi điều Phùng Chí Ngạo nói, cho nên rốt cuộc Phùng Chí Viễn là người thế nào, anh cũng không rõ lắm.
Anh vươn tay bắt tay ông ta, lên tiếng chào: “Xin chào chú Viễn!”
Thấy Dương Thanh gọi mình mình vậy, Phùng Chí Viễn thoáng sửng sốt, sau đó nhanh nhẹn buông lỏng tay, cười nói: “Trước thường nghe Mã Siêu nhắc tới cậu, thằng bé còn nói, những năm ở biên giới phía Bắc, cậu hết sức chăm lo cho nó, thậm chí còn đã cứu nó nhiều lần”. “Là bố của nó, nay tôi xin được trịnh trọng cảm ơn cậu!”
Dương Thanh lắc đầu cười: “Chú Viễn nói quá lời rồi, Mã Siêu là người anh em cùng vào sinh ra tử với cháu, cứu cậu ấy là điều nên làm, hơn nữa, chú là bố cậu ấy, sao lại để chú nói lời cảm ơn với cháu được?”
Ánh mắt Phùng Chí Viễn lộ vẻ tán thưởng, ông ta gật gù cười bảo: “Thật không ngờ, cậu còn trẻ như vậy mà đã có thể trở thành Chiến Thần trấn thủ biên giới phía Bắc của Chiêu Châu, nếu Hoàng tộc họ Phùng chúng tôi có thể có một thanh niên tài giỏi xuất sắc như cậu thì quả là được mở mày mở mặt”.
Tuy không nhìn rõ con người Phùng Chí Viễn nhưng Dương Thanh lại có thể cảm nhận được sự dối trá trên người ông ta, mặc dù ông ta che giấu rất tốt nhưng vẫn bị Dương Thanh nhận ra.
Xem ra, sự thật hẳn gần đúng như lời Phùng Chí Ngạo nói, Phùng Chí Viễn là một tên đê tiện khốn nạn.
Dương Thanh bỗng bảo: “Chú Viễn, lần này cháu tới Hoàng thành Phùng này là để tìm Mã Siêu, không biết chú Viễn có thể để cháu gặp cậu ấy một lần chăng?”