Chiến Thần Ở Rể

Chương 2782




Chương 2782:

Lão già kia trầm giọng bảo: “Hai mươi sáu năm trước, Phùng Chí Viễn đã mơ ước vị trí người thừa kế, lần này lại đưa Mã Siêu về Hoàng tộc họ Phùng, còn ép bức Mã Siêu đồng ý thừa nhận thân phận của mình. Tôi không tin rằng cậu ta làm vậy chỉ đơn giản là muốn Mã Siêu trở thành người thừa kế đời thứ ba, nhất định cậu ta còn có âm mưu khác nhằm vào ngài”.

Nghe ông già nói xong, Phùng Chí Ngạo rơi vào trầm mặc, ông ta cũng cảm thấy, lễ sắc phong Mã Siêu ngày mai chỉ e chính là thời điểm Phùng Chí Viễn cho ông ta một đòn trí mạng.

Bỗng Phùng Chí Ngạo ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Lần này thực sự phải trông cậy vào cậu rồi!”

Dương Thanh không hề để tâm đến sự tranh đoạt quyền thế giữa Phùng Chí Ngạo với Phùng Chí Viễn, anh chỉ quan tâm làm thế nào để có thể thuận lợi đưa Mã Siêu ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng.

Nhưng cũng đúng lúc này, điện thoại của anh chợt reo vang, vừa nhấn nhận cuộc gọi, đầu bên kia đã truyền tới giọng nói hốt hoảng của Tiền Bưu: “Cậu Thanh, cô Lâm đã bị người ta cướp đi rồi!”

“Cái gì?”

Dương Thanh đứng phắt dậy, cả giận quát: “Không phải tôi đã dặn các ông đi đón chị ấy hay sao? Ở Yên Đô còn ai có thể cướp người từ tay các ông?”

Biết Ngải Lâm đã bị người khác cướp đi từ tay Tiền Bưu, Dương Thanh vô cùng phẫn nộ.

Nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Ngải Lâm là vợ của Mã Siêu, nếu Phùng Chí Viễn âm hiểm đúng như lời Phùng Chí Ngạo nói thì hẳn ông ta đã sớm chuẩn bị kĩ càng từ trước.

Vậy nên, kẻ đã cướp Ngải Lâm từ tay Tiền Bưu rất có thể là cao thủ do Phùng Chí Viễn phải đi, hơn nữa, thực lực của đối phương nhất định rất mạnh.

Quả nhiên, Tiền Bưu vội vã giải thích: “Cậu Thanh, thực lực của đối phương quá mạnh, hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Ảnh Vệ đồng thời ra tay mà vẫn không phải đối thủ của kẻ này, thậm chí chúng tôi còn chưa đụng được tới người đối phương thì đã bị hạ gục toàn bộ”.

Dương Thanh nói: “Được rồi, tôi biết, chuyện còn lại, Ảnh Vệ không cần nhúng tay vào”.

Sau khi cúp điện thoại, Dương Thanh quay về phía Phùng Chí Ngạo, lúc này Phùng Chí Ngạo cũng vừa đàm thoại xong, thấy sắc mặt Dương Thanh có vẻ nặng nề, lập tức nhíu mày hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra chăng?”

Dương Thanh gật đầu, trầm giọng nói: “Vừa rồi, đám cao thủ mà tôi bố trí đi đón vợ Mã Siêu đến căn cứ an toàn đã bị hạ gục, vợ của Mã Siêu cũng đã bị người khác cướp đi, nếu tôi đoán không sai thì hẳn đó là cao thủ do Phùng Chí Viễn phải tới”.

Phùng Chí Ngạo nhíu mày: “Hiện giờ cậu có tính toán gì không?”

Dương Thanh lâm vào trầm mặc, bởi việc Ngải Lâm bị người ta cướp đi đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của anh.

Thấy anh không nói gì, Phùng Chí Ngạo bảo: “Nếu người đã bị cướp mất, hiện cậu lại không cách nào cứu về, vậy cũng chỉ có thể hợp tác với tôi, cứu Mã Siêu và con cậu ta cùng Phùng Tiểu Uyển ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng trước đã, còn về phần vợ của Mã Siêu, đành phải để sau đó chúng ta nghĩ cách khác đi cứu”.

Dương Thanh gật đầu, không do dự nữa, tình hình đã trở nên thế này, cứu được ai thì cứu vậy.

Chỉ có điều, anh cũng không dám chắc, mình làm như vậy liệu có mang đến phiền phức gì cho Mã Siêu không.

Theo những gì anh hiểu biết về Mã Siêu, anh ta nhất định không muốn thừa nhận thân phận người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc họ Phùng này, bởi thừa nhận thân phận ấy đồng nghĩa với việc phải buông bỏ mọi thứ bên ngoài, trong đó bao gồm cả người vợ của mình.

Nếu Hoàng tộc họ Phùng đã công bố ngày mai sẽ tổ chức đại lễ kế thừa cho người thừa kế đời thứ ba là Mã Siêu, vậy cũng có nghĩa là Mã Siêu đã đồng ý.