Chương 2765:
Đến lúc này cô ta mới hiểu ra sự thật, hóa ra người ông mà cô ta yêu quý nhất chưa bao giờ nghĩ đến việc trao vị trí người thừa kế cho cô ta.
Thì ra hết thảy đều là giả.
Thượng Quan Hoàng cả giận nói: “Một phút đã hết, Dương Thanh, cậu còn chưa chịu đi sao?”
Một luồng sát khí mãnh liệt lóe lên trong mắt Dương Thanh, anh liếc mắt nhìn Thượng Quan Hoàng nói: “Ông có biết tại sao tôi không ra tay với ông không? Bởi vì ông là ông nội của Thượng Quan Nhu, tôi không muốn làm chị ấy buồn”.
“Nhưng tôi không ngờ ông lại là một kẻ đê tiện, vô liêm sỉ như vậy. Ngay cả tình cảm của người thân cũng lợi dụng cho được. Hạng người như ông chết không hết tội”.
Thượng Quan Hoàng bỗng có linh cảm xấu, giận dữ hét: “Bớt nói nhảm đi, lập tức cút khỏi Hoàng thành Thượng Quan, nếu không tao sẽ giết nó!”
Vừa nói, lão ta vừa siết chặt tay, Thượng Quan Nhu chỉ cảm thấy nghẹt thở, sắc mặt trắng bệch.
“Hoàng Chủ!”
Các cao thủ của Hoàng tộc cũng nhao nhao hét lên, ai cũng kinh ngạc tột độ.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Thượng Quan Hoàng sẽ giết Thượng Quan Nhu.
“Phụt!”
Nhưng vào lúc này, một tia sáng lạnh lóe lên, trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, cánh tay vốn đang nắm chặt cổ Thượng Quan Nhu của Thượng Quan Hoàng bị chặt đứt.
Mà cơ thể của Thượng Quan Nhu cũng rơi xuống đất theo cánh tay của Thượng Quan Hoàng.
Lúc này, Thượng Quan Hoàng chỉ cảm thấy tuyệt vọng, cảm giác đau đớn của cánh tay bị chặt đứt dần dần lan ra khắp cơ thể, khuôn mặt lão ta ngập tràn đau đớn.
Dù vậy, lão ta vẫn giữ tỉnh táo, lúc này chỉ cần khống chế được Thượng Quan Nhu thì lão ta mới sống sót được.
Khi một cánh tay của lão ta ta bị đứt lìa, cánh tay còn lại giơ ra túm lấy Thượng Quan Nhu.
“Muốn chết!”
Dương Thanh giận dữ hét lên, di chuyển chân, thân hình lóe, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Thượng Quan Nhu, nhấc chân đá một cước.
“Bốp!”
Một cước trí mạng, cơ thể Thượng Quan Hoàng bay thẳng ra khỏi Hoàng điện, nặng nề rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở trên người lập tức tắt lịm.
“Chị không sao chứ?”
Dương Thanh nhấc chân đi đến trước người Thượng Quan Nhu. Khóe miệng Thượng Quan Nhu vẫn còn vết máu, sắc mặt tái nhợt, cô ta lắc đầu, hai mắt đỏ hoe: “Dương Thanh, cậu có thể chừa cho ông nội tôi một con đường sống không? ”
Nghe được lời của Thượng Quan Nhu, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Thượng Quan Nhu sắp bị Thượng Quan Hoàng giết rồi thế mà cô ta vẫn còn muốn tha cho lão ta một con đường sống.
Thượng Quan Hoàng ngã xuống đất cách đó vài mét, đầu tóc rối bù đứng lên, gắt giọng nói: “Dương Thanh, mày thật sự nghĩ có thể giết được tao sao?”
Ánh mắt Dương Thanh cực kỳ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Thượng Quan Hoàng lạnh giọng nói: “Nể tình Nhu Nhu tôi có thể tha cho ông một con đường sống. Nhưng ông tuyệt đối đừng lầm đường lạc lối nữa nếu không dù Nhu Nhu có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông đâu”.
“Ha ha ha ha!”