Chiến Thần Ở Rể

Chương 2762




Chương 2762:

Vào lúc này, Thượng Quan Nhu đang bị giam lỏng trong hoàng lăng cũng nghe được câu nói cực kỳ ngông cuồng kia của Dương Thanh, lập tức nước mắt tuôn như mua.

“Cậu ấy nói, mình là người phụ nữ của cậu ấy!”

Khuôn mặt đẫm nước mắt của Thượng Nhu lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Mặc dù cô ta biết Dương Thanh nói vậy chỉ là để giúp cô ta chứ không hề có ý bảo cô làm người phụ nữ của anh. Nhưng dù vậy cô ta cũng cảm thấy rất vui sướng.

Đây là tình yêu, bởi vì một lời nói của người yêu, dù chỉ là lời nói dối, cũng có thể khiến người ta vui mừng tột độ.

“Không!”

Thượng Quan Tử Chí không thể chấp nhận sự thật này, vẻ mặt ngập tràn khó tin nói: “Chuyện này không thể nào! Người bảo vệ Hoàng tộc sao có thể thua cậu được?”

Thượng Quan Hoàng vừa mới sắc phong ông ta làm người thừa kế Hoàng tộc. Hơn nữa còn tuyên bố sẽ chọn ngày lành làm lễ sắc phong. Chỉ cần ông ta trở thành người thừa kế thì chức Hoàng Chủ mà ông ta hằng mơ ước sẽ không còn xa nữa.

Nhưng bây giờ, Dương Thanh đã xuất hiện ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, với quan hệ của cậu ta và Thượng Quan Nhu, vị trí người thừa kế còn lâu mới tới lượt ông ta.

Chớp mắt, một bóng người trẻ tuổi xuất hiện trước mặt Thượng Quan Hoàng.

Dương Thanh nhìn Thượng Quan Hoàng, lạnh lùng nói: “Nhìn thấy tôi, các người đều có vẻ rất thất vọng nhỉ?”

Thượng Quan Hoàng hỏi: “Người bảo vệ Hoàng tộc của chúng tôi đâu?”

Dương Thanh cười lạnh: “Ông nghĩ thế nào?”

Câu nói này khiến cho sắc mặt của Thượng Quan Hoàng tái nhợt. Chẳng lẽ người bảo vệ đã chết rồi?

Lão ta chưa từng nghe nói có người bảo vệ hoàng tộc nào bị giết cả. Nếu đúng vậy có nghĩa là Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ mất đi người bảo vệ. Không còn người bảo vệ nữa, Hoàng tộc họ Thượng Quan còn được gọi là Hoàng tộc nữa sao?

Nhưng ngay sau đó, lão ta đã bình tĩnh lại. Hai luồng hơi thở võ thuật trong trận chiến vừa nãy không hề biến mất. Điều đó có nghĩa là người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan không chết mà chỉ bị thương nặng.

Chỉ cần người bảo vệ còn sống vậy thì không sao cả. Hoàng tộc họ Thượng Quan vẫn là Hoàng tộc.

Thượng Quan Hoàng đột nhiên hỏi: “Không biết cậu Thanh đến Hoàng tộc tôi là có việc gì?”

Dương Thanh sắp bị Thượng Quan Hoàng chọc cười, lạnh lùng nói: “Ông giam lỏng người phụ nữ của tôi mà còn hỏi tôi đến đây vì chuyện gì sao?”

Sắc mặt Thượng Quan Hoàng bình tĩnh nói: “Theo tôi được biết, cậu đã kết hôn cũng đã có con. Dù cậu và Thượng Quan Nhu có xảy ra quan hệ thì con bé cũng không phải là người phụ nữ của cậu?”

“Hơn nữa, thời đại bây giờ nam nữ xảy ra quan hệ, không phải là chuyện rất bình thường sao? Chẳng lẽ hễ xảy ra quan hệ thì cô gái đó sẽ trở thành người phụ nữ của người đàn ông kia sao?”

Dương Thanh cười lạnh: “Bớt nói nhảm đi. Thả chị ấy ra, bằng không từ đây về sau Chiêu Châu sẽ không còn Hoàng tộc họ Thượng Quan nữa!”

Dứt tiếng, Dương Thanh đột nhiên đạp mạnh xuống đất “ầm” một tiếng, chỉ thấy tòa lầu các gần với Hoàng điện nhất ngã ầm ầm xuống đất.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sửng sốt, Dương Thanh giẫm chân trong Hoàng điện của Hoàng tộc họ Thượng Quan nhưng lại khiến tòa lầu bên ngoài Hoàng điện sập xuống. Dương Thanh phải mạnh đến cỡ nào mới làm được như vậy?

Sắc mặt Thượng Quan Hoàng cực kỳ khó coi, lão ta không biết, nếu thả Thượng Quan Nhu ra liệu Dương Thanh có giết lão ta không?