Chương 2746:
Sau khi nghe Thượng Quan Nhu nói thế, rõ ràng hai người đều rất động lòng, nhưng không thể thể hiện rõ ra.
Thượng Quan Tử Chí lạnh lùng nói: “Thượng Quan Nhu, mày có rời khỏi cuộc chiến tranh giành chức chủ Hoàng tộc hay không thì liên quan gì đến bọn tao chứ?”
Thượng Quan Tử Mặc cũng nói: “Mày đừng vu oan cho tao và anh cả”.
Thượng Quan Nhu không quan tâm đến họ mà nhìn về phía Thượng Quan Hoàng: “Ông nội, Dương Thanh đã giết được Lý Trọng, tức là thực lực của cậu ấy đã khôi phục rồi. Hoàng tộc vừa phải chịu tổn thất nặng nề, nếu chúng ta đấu với Dương Thanh thì chỉ thiệt hại nhiều hơn thôi!”
Thượng Quan Hoàng vẫn luôn im lặng, nhưng sắc mặt u ám đến mức đáng sợ, không ai biết lão ta đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, trong mắt Thượng Quan Hoàng lóe lên vẻ lạnh lùng, lão ta nói: “Ông sẽ không cho phép bất cứ mỗi đe dọa nào tồn tại, cho dù Dương Thanh có bằng lòng buông bỏ ân oán hay không, ông cũng sẽ không tha cho cậu tal
Nghe thấy thế, mọi người đều sững sờ, còn Thượng Quan Tử Chí và Thượng Quan Tử Mặc thì vô cùng mừng rỡ
Thượng Quan Nhu nói với vẻ đờ đẫn: “Ông nội, ông định ra tay với Dương Thanh thật ư?”
Thượng Quan Hoàng không quan tâm đến Thượng Quan Nhu mà ra lệnh: “Giam lỏng Thượng Quan Nhu cho tôi!”
Thượng Quan Nhu nhanh chóng bị hai cao thủ đưa đi, bị nhốt vào Hoàng lăng dưới mặt đất.
Thượng Quan Hoàng nhìn đám người, lạnh lùng nói: “Tôi biết, có rất nhiều người đã được Dương Thanh cứu, các người biết ơn cậu ta”.
“Nhưng tốt nhất các người hãy nhớ kỹ thân phận của mình, đừng quên các người là cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, là trụ cột của Hoàng tộc họ Thượng Quan, các người chỉ có thể suy nghĩ cho Hoàng tộc”.
“Trong tiếng nổ hồi nãy, tôi đã cảm nhận được khí thế trên người Dương Thanh đã tiêu tán, cho dù hôm nay cậu ta còn sống thì chắc chắn cũng bị thương nặng, chỉ khi cậu ta chết thì chúng ta mới không phải lo mối họa về sau”.
“Nếu Dương Thanh ghi hận Hoàng tộc họ Thượng Quan, một khi cậu ta hồi phục thì cũng chính là tận thế của Hoàng tộc, tôi hy vọng các người sẽ hiểu nỗi khổ tâm của tôi”.
Nghe thấy thế, mọi người đều im lặng, trong mắt những cao thủ vừa được Dương Thanh cứu tràn ngập vẻ bi thương.
Đúng là họ không muốn ra tay với Dương Thanh, nhưng cũng như Thượng Quan Hoàng đã nói, một khi Dương Thanh ghi hận Hoàng tộc, chắc chắn anh sẽ không tha cho Hoàng tộc sau khi hồi phục.
Lúc này, một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bỗng nhìn về phía Thượng Quan Hoàng: “Hoàng Chủ, nếu được, tôi hy vọng ông sẽ cho Dương Thanh một con đường sống”.
Thượng Quan Hoàng nói: “Đương nhiên! Nể tình cậu ta đã cứu mọi người, tôi có thể cho cậu ta ăn sung mặc sướng”.
Ai cũng hiểu rõ, Thượng Quan Hoàng định bắt Dương Thanh rồi phế võ công của anh, sau đó vĩnh viễn giam lỏng anh ở Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Đối với Dương Thanh, bị phế võ công đúng là rất tàn nhẫn, nhưng so với việc mất mạng, thế đã là tốt lắm rồi.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, lập tức phong tỏa Hoàng thành Thượng Quan, nếu phát hiện cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý thì giết ngay tức khắc! Mặt khác, phong tỏa tin tức về tất cả những chuyện xảy ra ở Hoàng thành Thượng Quan hôm nay, nếu những chuyện đó bị truyền đi, có lẽ Hoàng thành Thượng Quan sẽ gặp phải nguy cơ lớn hơn nữa”.
Thượng Quan Hoàng nhìn quanh, bình tĩnh nói.
“Vâng!”, đám người đáp.