Chiến Thần Ở Rể

Chương 2672




Chương 2672:

“Nếu tôi đã có thể nghi ngờ võ công của cậu chưa khôi phục, cho dù những người khác chưa nghĩ đến việc này, chẳng mấy chốc họ cũng sẽ nghi ngờ thôi”.

Cô ta nói rồi đứng dậy, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng: “Dương Thanh, bây giờ cậu rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan ngay đi, cho dù bị người của Hoàng tộc họ Thượng Quan hay người nhà họ Lý nghi ngờ, cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm đấy”.

“Bây giờ tôi sẽ đi với cậu, cứ nói chúng ta định ra nước ngoài du lịch một thời gian rồi sẽ về”.

Dương Thanh nhìn nét mặt lo lắng của Thượng Quan Nhu, cảm thấy rất ấm áp, tuy giữa hai người đã xảy ra quan hệ, nhưng đó là sự sắp đặt của Thượng Quan Hoàng, còn họ chỉ là bạn mà thôi. Thượng Quan Nhu yêu Dương Thanh, nhưng trong lòng Dương Thanh chỉ có mình Tần Thanh Tâm.

Thượng Quan Nhu biết rõ điều đó mà vẫn giúp Dương Thanh, rõ ràng cô ta thật lòng yêu anh nên mới mạo hiểm như thế.

Dương Thanh không đứng dậy, bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi chưa đi được”.

Thượng Quan Nhu lập tức cuống lên: “Sao cậu lại chưa đi được chứ? Chẳng lẽ cậu muốn chờ người nhà họ Lý đến đối phó với cậu ư?”

Dương Thanh nói: “Hồi nãy tôi mới giết Lý Bảo Tuấn, nếu lúc này tôi đột ngột đi với chị thì sẽ khiến người ta nghi ngờ hơn”.

“Dù sao Lý Bảo Tuấn cũng đã chết trong tay tôi, về cơ bản, mọi người sẽ nghĩ tu vi của tôi đã khôi phục”.

“Cho dù có người nghi ngờ về việc khí thế của tôi không tràn ra khi giết Lý Bảo Tuấn, họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ trước khi xác nhận tình trạng thật của tôi đâu”.

“Nếu tôi đi bây giờ thì họ sẽ khẳng định tôi đã mất hết tu vi, nên mới vội vã rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan như thế”.

Sau khi nghe Dương Thanh phân tích, Thượng Quan Nhu cũng dần bình tĩnh lại, hồi nãy cô ta lo cho sự an nguy của Dương Thanh nên mới giục anh rời đi như thế.

Dù sao cô ta cũng là cô gái tài giỏi nhất trong thế hệ trẻ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, nên nhanh chóng hiểu rõ những phân tích của Dương Thanh.

“Cậu nói không sai, bây giờ cậu chưa thể rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan được, nhưng… cũng không thể chờ mãi chứ? Nhỡ đám người kia không chờ nổi nữa, cử cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến thăm dò cậu thì sao?”, mắt Thượng Quan Nhu đỏ hoe.

Dương Thanh cười khổ, lắc đầu, anh cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ biết nếu rời đi thì sẽ khiến đám người kia khẳng định rằng võ công của anh đã mất.

“Trong khoảng thời gian này, cậu cứ ở đây đi. Cậu yên tâm, có tôi rồi, không ai dám quấy rầy cậu hết”.

Thượng Quan Nhu chợt nói, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ kiên định.

Dương Thanh gật đầu, an ủi: “Chị cứ yên tâm, tôi vẫn sẽ tu luyện tiếp, nghĩ cách để khôi phục võ công của mình”.

Tuy bây giờ anh chưa thể rời đi, nhưng anh cũng không sợ hãi. Cho dù là nhà họ Lý hay Hoàng tộc họ Thượng Quan, nếu cao thủ Siêu Phàm Cảnh của họ ra tay với anh, vào giây phút sống còn, anh đành dùng đan dược mà Phùng Tiểu Uyển để lại cho anh để khôi phục võ công vậy.

Tuy đan dược mà Phùng Tiểu Uyển để lại rất nguy hiểm, nhưng vẫn đỡ hơn bị cao thủ Siêu Phàm Cảnh giết.

Cùng lúc đó, trong phòng Thượng Quan Hoàng ở Hoàng phủ họ Thượng Quan.

Thượng Quan Hoàng đã biết những chuyện vừa xảy ra, nét mặt vô cùng nghiêm nghị.

Thượng Quan Phó cũng ở đó, như có điều suy tư.

“Chú, chú nói xem, rốt cuộc tình huống của Dương Thanh là thế nào thế? Cậu ta có thể giết cao thủ Thần Cảnh trung kỳ trong nháy mắt, nhưng khí thế không hề tràn ra, chuyện này không hợp lý chút nào”.

Thượng Quan Hoàng bỗng nhìn về phía Thượng Quan Phó.

Thượng Quan Phó nói: “Đúng là không hợp lý, ngay cả chú cũng chưa bao giờ nghe nói đến tình huống này, khi ra tay, Dương Thanh đã dùng thể xác của cao thủ Siêu Phàm Cảnh để đánh nát nội tạng của Lý Bảo Tuấn, chứ không hề phóng khí thế ra”.

“Trừ khi Dương Thanh đã hơn chú ít nhất hai cảnh giới thì chú mới không cảm nhận được khí thế của cậu ta”.