Chương 2653:
Trong gian phòng tràn ngập mùi máu tanh, Dương Thanh lại đang hưng phấn tột cùng vì sức mạnh một quyền này.
“Cuối cùng mình đã thành công rồi sao?”
Anh kích động kêu lên, tuy tốc độ di chuyển còn rất chậm, may sao Lý Thái Bạch đã biết anh từng mạnh cỡ nào, cho nên khi đang hoài nghi tu vi võ thuật của anh không hề bị phế mất, lão ta đã sợ vỡ mật rồi, mới khiến Dương Thanh có cơ hội đến gần, sau đó dùng một quyền đánh vỡ đầu lão ta.
Một quyền của người sở hữu thân thể Siêu Phàm Tam Cảnh thì một cao thủ mới Thần Cảnh đỉnh phong sao có thể chịu nổi?
Chỉ có điều, ngay sau đó, Dương Thanh đã bình tĩnh lại. Anh đoán rằng một quyền này có thể đánh chết cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh. Nhưng mấu chốt là, thân thể anh không cách nào ngưng tụ được hơi thở võ thuật, tốc độ cũng không bằng được cao thủ cấp bậc Siêu Phàm Cảnh, chỉ có thể nhanh hơn người thường đôi chút mà thôi.
Hôm nay coi như may mắn, lão già Lý Thái Bạch này đã sợ đến mất mật, nếu như anh gặp phải kẻ to gan lớn mật hơn, nhanh nhẹn lấy tốc độ nhanh nhất để thoát đi, thì dù anh có năng lực giết chết đối phương cũng không đuổi kịp đối phương!
“Xem ra, mình chỉ có thể ra tay tấn công bất ngờ thôi”, Dương Thanh thở dài, lẩm bẩm.
Anh nhìn về phía xác Lý Thái Bạch nằm trong vũng máu, lòng thoáng lo lắng, nếu để người khác biết Lý Thái Bạch chết về tay anh, chỉ e việc này sẽ gây phiền phức không nhỏ.
Nghĩ tới đây, anh bèn lặng lẽ đi tới sân sau, đào một cái hố, chôn Lý Thái Bạch xuống đó.
Nếu Lý Thái Bạch đã dám phản bội Hoàng tộc họ Thượng Quan, chạy tới ám sát mình, tất nhiên lão ta phải né mọi người, cho nên, trong nội bộ Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ không có ai biết Lý Thái Bạch từng đến đây, vì thế, cũng sẽ không ai liên hệ sự mất tích của lão ta với anh cả.
Hoàng tộc họ Thượng Quan đã bố trí cho anh ở trong một biệt viện cực kì sang trọng và riêng biệt, ngày thường anh không ra đến cửa, cũng sẽ không có ai dám nghĩ tới, ngay vừa rồi, anh đã giết một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Dọn dẹp xong xuôi, anh về phòng tiếp tục tu luyện như không có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay, vết thương trên người anh đã hoàn toàn khang phục, hơn nữa, độ mạnh của thân thể vẫn luôn duy trì ở cấp độ Siêu Phàm Tam Cảnh, khuyết điểm duy nhất là không cách nào ngưng tụ được hơi thở võ thuật trong người, tốc độ chỉ nhỉnh hơn người thường đôi chút.
Ở trạng thái này, không một cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh nào có thể giết được anh, dù anh đứng đó bất động, mặc cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh tấn công cũng khó lòng giết nổi.
Nhưng một khi gặp phải cao thủ Siêu Phàm Cảnh chân chính, dù chỉ là Siêu Phàm nhất cảnh, đối phương cũng có thể dễ dàng giết chết anh.
Cũng may, phát hiện của đêm nay khiến anh ít nhiều thấy được hi vọng khôi phục võ thuật, đây quả là một việc vui lớn.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Lý.
Lý Trọng đã thông báo cho Lý Thái Bạch ra tay tấn công Dương Thanh, dựa theo kế hoạch của bọn họ, lúc này Lý Thái Bạch hẳn đã ra tay rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy có tin hồi âm.
Điều này làm cho Lý Trọng bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Lão ta nặng nề nói: “Chẳng lẽ nào, Lý Thái Bạch đã gặp chuyện rồi?”
Lý Thái Bạch thật ra là người nhà họ Lý. Mấy chục năm trước, khi Lý Trọng còn là chủ gia tộc họ Lý, lão ta đã cài Lý Thái Bạch vào Hoàng tộc họ Thượng Quan. Có thể nói, Lý Thái Bạch chính là quân cờ lớn nhất trong tay Lý Trọng.
Nhưng hôm nay, mới lần đầu tiên sử dụng đến, quân cờ này hình như đã gặp chuyện chẳng lành rồi.
Lý Trọng chưa từng nói với ai chuyện mình xếp mật thám vào Hoàng tộc họ Thượng Quan, điều này cho thấy lão ta coi trọng Lý Thái Bạch cỡ nào.
Lão ta vốn cho rằng, đợi đến ngày nhà họ Lý phá đổ Hoàng tộc họ Thượng Quan hẵng để quân cờ này phát huy tác dụng. Nhưng không ngờ, lão ta phải dùng sớm như vậy, càng không ngờ rằng, vừa mới dùng đến, quân cờ dường như đã gặp chuyện chẳng lành.
“Thưa bố, đã trễ thế này, bố tìm con có chuyện gì cần sai bảo sao ạ?”
Lý Giang Hùng nhanh chóng tới chỗ Lý Trọng, nghi hoặc hỏi.