Chiến Thần Ở Rể

Chương 261: 261: Nguy Cấp






Trần Hưng Hải hành động rất nhanh.
Lão ta lập tức triệu tập dòng chính trong gia tộc, bàn bạc chuyện đối phó với nhà họ Viên.


Lúc người của nhà họ Trần biết phải đối phó với nhà Viên, mọi người đều chấn động.


Nhiều năm qua, nhà họ Viên và nhà họ Trần cùng nắm tay leo lên đỉnh cao của Châu Thành, bề ngoài vẫn luôn rất hòa thuận.


Vì vậy, địa vị của hai gia tộc này ở Châu Thành vẫn không cách nào bị lay động được.


Nhưng bây giờ Trần Hưng Hải bỗng muốn ra tay với nhà họ Viên, có thể tưởng tượng được mọi người kinh ngạc cỡ nào.


"Đây là chuyện tuyệt mật của nhà họ Trần, nếu để tôi biết ai dám tiết lộ ra ngoài, sẽ giết chết không tha!"

Trần Hưng Hải ngồi ở vị trí cao nhất, lạnh lùng nói.


"Con muốn biết tại sao chúng ta phải đột nhiên ra tay với nhà họ Viên?"

Có người hỏi: "Thực lực của nhà họ Viên tương đương với nhà họ Trần của chúng ta.
Nếu ra tay với bọn họ chỉ khiến cả hai đều chịu thiệt.
Đến lúc đó sợ rằng, cục diện ở cả Châu Thành sẽ có thay đổi rất lớn, nhà họ Trần chúng ta cũng sẽ trả giá đắt vì chuyện này".


Trần Hưng Hải liếc mắt nhìn người vừa nói, lạnh lùng nói: "Đã bao giờ tôi làm việc gì mà không nắm chắc chứ? Các người chỉ cần làm theo sự dặn dò của tôi là được rồi!"

"Vâng ạ!"

Mọi người đều đáp.


Trần Hưng Hải là chủ gia tộc, từ trước đến nay luôn nói là làm.
Ở nhà họ Trần có người sẽ thắc mắc về quyết định của lão ta, nhưng không ai dám trái lời.


Chẳng mấy chốc sau, người nhà họ Trần đều làm việc theo sự dặn dò của Trần Hưng Hải.


Còn Trần Hưng Hải lại gọi điện thoại cho Lạc Bân: "Nhà họ Trần đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể ra tay bất cứ lúc nào!"


Trần Hưng Hải không giải thích gì nhiều nhưng đã thể hiện ra quyết tâm của nhà họ Trần.


Lạc Bân nhếch miệng, chậm rãi nói: "Vậy thì bắt đầu đi!"

Cùng lúc đó, ở nhà họ Viên.


Trong một căn biệt thự sang trọng, tranh chữ của các chuyên gia thư pháp nổi tiếng treo quanh phòng sách.


Lúc này, trong tay Viên Sĩ Vũ - chủ nhà họ Viên đang cầm cây bút lông sói xanh tím thượng hạng đang cúi đầu bên bàn luyện thư pháp.


Ngòi bút di chuyển trên trang giấy Tuyên màu trắng, vẽ ra từng nét bút sắc sảo.


"Ha ha! Chữ này viết rất đẹp!"

Sau khi Viên Sĩ Vũ viết xong một chữ, lão ta hài lòng cười rộ lên.


"Rầm!"

Đúng lúc này, có người đẩy mạnh cửa phòng sách và bước vào.


"Ông chủ, không xong rồi!"

Đó là ông quản gia già với mái tóc bạc phơ, mặt mày hốt hoảng.


Tâm trạng Viên Sĩ Vũ đang vui vẻ lại bị phá hỏng vì quản gia xông vào.


"Ông hốt hoảng cái gì? Cho dù trời sập cũng có người chống đỡ!"

Viên Sĩ Vũ lạnh lùng nói: "Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?"

"Ông chủ, bên phía ngân hàng vừa gọi điện thoại tới nhắc nhở về khoản vay, nói định giá tài sản của nhà họ Viên chúng ta không đạt tiêu chuẩn, cho nên muốn thu hồi lại khoản vay".


"Còn nữa, tập đoàn Anh Hào bị tòa án niêm phong, nói là sổ sách có vấn đề".



"Chưa hết, quản lý cấp cao của tập đoàn Thành Công đồng loạt từ chức.
Còn có cổ phiếu của tập đoàn Thành Công bị bán tháo ồ ạt, chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi mà giá trị thị trường của công ty đã bốc hơi hết sáu mươi phần trăm!"

"Còn nữa..."

Ông quản gia liên tục báo cáo những tin sốc.


Gương mặt luôn điềm tĩnh của Viên Sĩ Vũ thoáng biến sắc, đứng bật dậy: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại xuất hiện nhiều vấn đề như vậy?"

"Ông chủ, không ai biết có chuyện gì xảy ra.
Ông chủ mau nghĩ cách đi.
Nếu trong vòng một giờ mà chúng ta không gom được số tiền lớn kia, nhà họ Viên sẽ tiêu đời thật đấy!"

Ông quản gia sắp khóc rồi, vô cùng sốt ruột.


Ngay khi nhà họ Viên đang rối loạn, Trần Hưng Hải cũng biết mọi chuyện đã xảy ra với nhà họ Viên, tim lão ta đập thình thịch.


Lão ta vốn còn hơi nghi ngờ, nhưng đến bây giờ mới biết Dương Thanh thật sự có thể dễ dàng tiêu diệt nhà họ Viên.


Cho đến nay, những việc làm của nhà họ Trần vẫn chưa thể lay động được nền tảng của nhà họ Viên.


Trước mắt, chỉ cần lấy một trong số những việc Dương Thanh đã làm với nhà họ Viên cũng có thể khiến cho nhà họ Viên sụp đổ trong vòng một ngày chứ đừng nói chi nhiều chuyện như vậy.


Đương nhiên Trần Hưng Hải biết rõ, chuyện này cũng xem như một lời cảnh cáo của Dương Thanh dành cho mình.
Cậu ta có tiêu diệt nhà họ Viên trong mấy phút ngắn ngủi, vậy cũng có thể diệt được nhà họ Trần.


Lão ta bỗng cảm thấy mình cực kỳ may mắn.
Nếu trước đó lão ta lựa chọn đối đầu với Dương Thanh thì e rằng nhà họ Trần cũng phải đối mặt với tất cả những gì mà nhà họ Viên đang phải đối mặt lúc này nhỉ?

Vào lúc này, khoảng hơn hai mươi chiếc Prado màu đen phóng như tên bắn về phía nhà họ Viên.



Chỉ hai mươi phút sau, những chiếc xe này đã chạy đến nhà họ Viên.


Trong chiếc Maybach dẫn đầu, Trần Hưng Hải phấn khích hét lên: "Tông thẳng vào!"

"Rầm!"

Chiếc xe dẫn đầu tông thẳng vào biệt thự của nhà họ Viên, những chiếc xe khác cũng tông thẳng vào theo.


Tất cả sản nghiệp của nhà họ Viên, chỗ thì bị niêm phong, chỗ bị hủy bỏ hợp tác, ngay cả quản lý cao cấp cũng bỏ đi luôn.


Có thể nói kinh tế của nhà họ Viên đã hoàn toàn sụp đổ.


Trong tình cảnh này, Trần Hưng Hải lại dẫn người đến nhà họ Viên.


"Trần Hưng Hải!"

Viên Sĩ Vũ nhìn thấy Trần Hưng Hải bước xuống xe thì vô cùng tức giận.


"Viên Sĩ Vũ, sau ngày hôm nay Châu Thành sẽ không còn nhà họ Viên nữa!"

Trần Hưng Hải lạnh lùng nói.


Lúc này, lão ta đã có tư cách nói câu này rồi, bởi vì nhà họ Viên đã hoàn toàn phá sản, không còn đáng sợ nữa.


Tất cả người nhà họ Viên tức giận nhìn Trần Hưng Hải, trong lòng họ đều biết những gì nhà họ Viên gặp phải hôm nay chắc chắn có liên quan đến nhà họ Trần.


"Trần Hưng Hải, quan hệ nhà họ Viên và nhà họ Trần từ trước tới nay vẫn luôn tốt đẹp, bây giờ ông lại huy động nhiều người đến nhà họ Viên của tôi, là muốn giậu đổ bìm leo sao?", hai mắt Viên Sĩ Vũ đỏ ngầu, giận dữ hét lên.


Trần Hưng Hải cười khẩy nói: "Bây giờ nhà họ Viên nát như thế này, xứng để tôi giậu đổ bìm leo không?"

"Vậy ông muốn thế nào?"

Viên Sĩ Vũ cả giận nói.


"Nghĩ tới tình cảm nhiều năm của chúng ta, chỉ cần ông giao Viên Mộc và Viên Thiệu ra đây tôi có thể chừa cho ông một con đường sống!"

Trần Hưng Hải nói.



Sở dĩ lão ta dẫn người đến nhà họ Viên, ngoài việc muốn đuổi nhà họ Viên ra khỏi Châu Thành, còn có một nhiệm vụ khác nữa, đó là dẫn Viên Mộc và Viên Thiệu đi.


Mặt Viên Sĩ Vũ hơi biến sắc, lão ta chợt nhận ra, rất có thể hai đứa cháu mình có liên quan tới việc nhà họ Viên gặp phải tai họa ngày hôm nay.


Người nhà họ Viên cũng nghĩ như vậy, bọn họ đều nhìn về phía Viên Mộc và Viên Thiệu.


Lúc này Viên Mộc đang cố tỏ ra bình tĩnh, còn Viên Thiệu đã bị dọa cho run cầm cập.


Việc tìm sát thủ ám sát Trần Anh Tuấn là do hắn ta và Viên Mộc làm.
Bây giờ Trần Hưng Hải huy động người tới đây còn muốn dẫn bọn họ đi, chắc chắn có liên quan đến việc này.


"Trâu yếu còn hơn bò khỏe, ông thật sự tưởng nhà họ Viên chúng tôi dễ bắt nạt như vậy sao?"

Viên Sĩ Vũ tức giận gào lên.


Tuy lão ta đã đoán được đại khái nhưng sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt Trần Hưng Hải.


Trần Hưng Hải cười lạnh nói: "Nếu ông không muốn giao người, vậy tôi cũng chỉ có thể tự mình dẫn đi thôi!"

Trần Hưng Hải vừa nói xong liền vung tay lên: "Dẫn hai thằng oắt con kia đi cho tôi!"

"Tôi xem ai dám?"

Viên Sĩ Vũ gầm lên, mười mấy người đàn ông vạm vỡ xuất hiện, lập tức đứng chắn ở trước mặt đám người nhà họ Viên.


"Viên Sĩ Vũ, tôi thật lòng khuyên ông một câu, nếu ông giao hai thằng oắt con kia ra, tôi sẽ thả cho những người khác rời đi.
Nếu không, người nhà họ Viên đừng mong có ai sống sót!"

Trần Hưng Hải cũng không vội ra tay, nhưng thái độ cực kỳ hung hăng.


Viên Mộc và Viên Thiệu thuê sát thủ giết chết cháu nội của lão ta, cũng là người đã bị Dương Thanh chỉ đích danh, bất kể thế nào cũng phải dẫn đi.


Chắc hẳn đây cũng là thử thách của Dương Thanh đối với lão ta.
Nếu ngay cả chuyện nhỏ này mà lão ta cũng làm không xong, sao Dương Thanh có thể để lão ta quản lý Châu Thành được?

- ---------------------------


.