Chương 2582:
Những kẻ này không phải ai xa lạ mà chính là đám cao thủ nhà họ Đường đang tới hỗ trợ Hoàng tộc họ Diệp, người cần đầu là chủ gia tộc họ Đường, Đường Đức Vũ, cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Sau lưng lão ta còn có các cao thủ hàng đầu của nhà họ Đường, tất cả đều là cao thủ Thần Cảnh, chỉ có điều, ngoài Đường Đức Vũ ra, không còn cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nào khác.
“Đây là món nợ giữa chúng tôi và Hoàng tộc họ Diệp, không muốn chết thì cút đi!”, Lý Trọng quay lại, ánh mắt lóe lên hung hãn, căm tức nhìn Đường Đức Vũ, quát lớn.
Ngay sau đó, hơi thở võ thuật của cao thủ Siêu Phàm Cảnh lập tức tràn ra từ trên người lão ta, nháy mắt đã bao phủ lấy Đường Đức Vũ.
Giây phút này, Đường Đức Vũ chợt có cảm giác như thần chết đang nhìn mình, chỉ cần lão ta cử động một cái là sẽ bị đối phương giết chết, sắc mặt lão ta lập tức khiếp hãi tột cùng.
“Lão già kia, ông dám bảo chúng tôi cút à?
Ông có biết chúng tôi là ai không hả?”
Đường Hải thấy bố mình bị người ta quát nạt trước mặt bao người, lập tức phẫn nộ gào thét.
“Hử? Vẫn còn đứa muốn đâm đầu vào chỗ chết?”, sắc mặt Lý Trọng càng lạnh hơn.
Lão ta đưa mắt liếc nhìn một cái, Đường Hải lập tức cứng người tại chỗ, mấy lời muốn nói đã dâng lên lại bị nghẹn trở lại cổ họng, bấy giờ ông †a mới nhận ra, Lý Trọng là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Lúc này, trong đội ngũ cao thủ nhà họ Đường, có một cô gái trẻ đang nhìn chằm chằm sau lưng Dương Thanh, không biết vì sao, bóng dáng này khiến cô ta có cảm giác quen thuộc cực kì.
Dường như cũng cảm nhận được sự khác thường, Dương Thanh thong thả quay người lại, đối diện với ánh nhìn của Đường Ức Nhu.
Âm!
Khoảnh khắc đó, Đường Ức Nhu bất chợt run lên, mặt tràn đầy khiếp sợ.
Đường Bác, bố cô ta, lúc này cũng đã nhìn rõ mặt Dương Thanh, ông ta cũng ngây dại cả người, vẻ mặt ngỡ ngàng như không thể tin nổi.
“Là cậu à!”
Đường Bác buột miệng thốt lên.
“Đường Bác, con quen cậu ta à?’, Đường Đức Vũ thấy Đường Bác khiếp sợ ra mặt bèn hỏi.
Đường Bác lắc đầu, nghiêm giọng nói: ‘Lúc trước ở sân bay, cậu ấy và Ức Nhu đi chung chuyến, cậu ấy từng có chút xung đột với Diệp Thiên Minh”.
Nghe Đường Bác nói thế, người nhà họ Đường đều ngây ra vì sợ, thật không ngờ, Dương Thanh lại dám đối đầu với Diệp Thiên Minh.
Nhưng bọn họ không hiểu, nếu Dương Thanh đã có xung đột với Diệp Thiên Minh thì sao lúc này còn dám tới Hoàng tộc họ Diệp?
Người của nhà họ Đường còn chưa ý thức được, Dương Thanh không phải vì chút xung đột nho nhỏ với Diệp Thiên Minh nên mới tới Hoàng tộc họ Diệp, mà bản thân anh đang muốn tới đây.
“Cậu Thanh, cậu có quen họ à?”, Lý Trọng khe khẽ hỏi nhỏ.
Dương Thanh không đáp, anh chỉ bình lặng nhìn về phía Đường Đức Vũ, lạnh nhạt nói: “Việc hôm nay là ân oán riêng giữa tôi và Hoàng tộc họ Diệp, những người không liên quan tốt nhất nên mau chóng rời đi, băng không, sẽ phải tự gánh lấy hậu quả!”
Tuy anh chỉ gặp mặt Đường Ức Nhu một lần ở sân bay, đồng thời anh cũng biết đây là một cô gái vô cùng lương thiện, nhưng anh sẽ không vì chút liên hệ mỏng manh này mà dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Đường nếu họ lựa chọn trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp.
“Ranh con, mày hơi ngông cuồng quá rồi đó, dám ngông cuồng trong Hoàng phủ họ Diệp, nếu không muốn chết thì tao khuyên mày nên nhanh chân chuồn khỏi đây đi, nếu không, lát nữa chết thế nào còn không biết đâu”.
Đường Chấn bước lên, khinh thường nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lẽo nói.