Chiến Thần Ở Rể

Chương 2567




Chương 2567:

 

Thỉnh thoảng, thậm chí Dương Thanh còn nghi ngờ anh em nhà họ Tống đã nhầm, anh không hề thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa, mà do liều thuốc siêu hoàn mỹ của Black Doctor vẫn còn sót lại trong cơ thể anh.

 

“Thưa quý khách, máy bay đang giảm độ cao, xin quý khách quay về chỗ ngồi, thắt chặt dây an †oàn, gập bàn ăn lại, điều chỉnh ghế về vị trí bình thường. Mời quý khách tắt máy tính cá nhân và các thiết bị điện tử khác. Mời quý khách xác nhận các vật phẩm xách tay đã được đặt đúng chõ.

 

Chúng tôi sẽ giảm độ sáng trong khoang bây giờ.

 

Xin cảm ơn!”

 

Trong lúc Dương Thanh đang nghĩ cách tăng thực lực, lời nhắc máy bay sắp hạ cánh bỗng vang lên.

 

Lúc này anh mới mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, cuối cùng cũng đến Hoàng thành Diệp rồi à?

 

Diệp Thiên Minh nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, với tư cách là cháu trai Diệp Hoàng, hắn lớn thế này rồi mà chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.

 

Đây là lần nhục nhã nhất trong đời hắn, hắn sẽ khiến Dương Thanh chết mà không có chỗ chôn.

 

Hình như Dương Thanh cũng cảm nhận được sát khí trong mắt Diệp Thiên Minh, bèn quay đầu nhìn hẳn rồi mỉm cười dí dỏm.

 

Khi bắt gặp ánh mắt Dương Thanh, Diệp Thiên Minh không khỏi rùng mình, vội nhìn sang chỗ khác.

 

“Này! Đừng quên những gì mà tôi đã nói với anh! Chắc chắn vệ sĩ của Hoàng tộc họ Diệp đang chờ Diệp Thiên Minh bên ngoài, lát nữa tôi sẽ nghĩ cách ngăn họ lại giúp anh, sau khi máy bay hạ cánh, anh nhớ rời đi với tốc độ nhanh nhất nhé”.

 

Đường Ức Nhu nhäc nhở với vẻ hơi căng thẳng.

 

Dương Thanh mỉm cười nhìn Đường Ức Nhu: “Tôi đến Hoàng thành Diệp có việc, khi chưa giải quyết xong chuyện, tôi sẽ không rời đi”.

 

“Sao cơ? Anh không đi á?”

 

Đường Ức Nhu lập tức sững sờ, cô ta cứ nghĩ Dương Thanh đã nghe lọt tai lời cô ta nói, nào ngờ Dương Thanh vẫn không định rời khỏi đây.

 

“Anh điên rồi à?”

 

“Diệp Thiên Minh là cháu trai Diệp Hoàng đấy, ở Hoàng thành Diệp, Hoàng tộc họ Diệp là trời, anh đã bẻ gãy tay Diệp Thiên Minh, sao anh ta có thể tha cho anh chứ?”

 

“Nếu anh còn chuyện gì chưa giải quyết thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp anh, không được à?”

 

Đường Ức Nhu vội nói.

 

Dương Thanh mỉm cười: “Tôi muốn xóa sổ Hoàng tộc họ Diệp, cô giúp tôi được ư?”

 

“Tôi muốn xóa sổ Hoàng tộc họ Diệp, cô giúp tôi được ư?”

 

Câu nói này của Dương Thanh khiến Đường Ức Nhu sững sờ, ngay sau đó cô ta lập tức sợ xanh mặt, vô thức đưa tay che miệng Dương Thanh.

 

“Đừng nói lung tung, đây là Hoàng thành Diệp đấy!”

 

Đường Ức Nhu lo lắng nói, sợ Dương Thanh lại thốt ra thêm một câu kinh thiên động địa.

 

Khi thấy Đường Ức Nhu đặt tay lên miệng Dương Thanh, trong mắt Diệp Thiên Minh ngồi cách đó không xa hừng hực lửa giận.

 

Dương Thanh cũng hơi kinh ngạc, không ngờ cô gái này lại làm thế.

 

Đường Ức Nhu nhanh chóng nhận ra hành động của mình hơi quá, lập tức đỏ mặt, vội bỏ tay xuống.

 

“Muốn đi hay không thì tùy anh, tôi mặc kệ anh đấy!”, Đường Ức Nhu tức giận nói.