Thấy ba người nhà Dương Thanh rời đi, tất cả đều ngơ ngác.
“Chị, anh rể, đợi em với!”
Ngay sau đó, Tần Y cũng đuổi theo.
“Hừ!”
Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn ông cụ Châu: “Gia tộc các người đúng là một lũ mù mới coi cháu rể tốt như vậy là kẻ vô dụng!”
Ông cụ Châu đỏ bừng mặt, khúm núm nói: “Ông chủ Hàn dạy rất đúng!”
“Cả ông nữa!”
Hàn Khiếu Thiên nhìn sang Trịnh Đức Hoa, bình thản nói: “Không dạy dỗ con là lỗi của bố! Ông dạy ra con trai và cháu gái như vậy khó thoát khỏi trách nhiệm!”
Trịnh Đức Hoa gật đầu lia lịa nói: “Vâng”.
“Ông Miêu, ông cũng nhìn nhầm người rồi đấy, người nào nên cắt đứt thì cắt đứt đi!”
Hàn Khiến Thiên lại nói với Miêu Chấn Vũ, thái độ mềm mỏng hơn rất nhiều.
Miêu Chấn Vũ vội đáp: “Ông chủ Hàn nói chí phải!”
Trịnh Đức Hoa sững sờ.
Một câu nói của Hàn Khiếu Thiên đã chặt đứt tương lai của cả nhà họ Trịnh.
Sau đó, Hàn Khiếu Thiên nhìn đám ông lớn Châu Thành một lượt, lạnh giọng nói: “Vừa nãy ai đắc tội với cậu Thanh, nếu trong ngày hôm nay không được cậu ấy tha thứ, gia tộc các người cũng không cần tồn tại nữa”.
Dứt lời, ông cụ dẫn Hàn Phi Phi nghênh ngang rời đi.
Cả sảnh chìm vào im lặng!
Đám ông lớn Châu Thành ai nấy đều hoảng hốt lo sợ, thầm hối hận trong lòng, nhưng hối hận cũng đã muộn.
“Ngây ra đó làm gì? Mau đi tìm cậu Thanh đi!”
Có người đột nhiên hét lên.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của khách khứa, đám ông lớn Châu Thành thường ngày kiêu căng phách lối, bây giờ thấp thỏm kéo nhau chạy đi mất.
Người nhà họ Châu ngây người nhìn theo.
“Trịnh Đức Hoa, ông tự lo cho mình đi!”
Miêu Chấn Vũ lạnh lùng cảnh cáo Trịnh Đức Hoa rồi vung tay bỏ đi.
Dù lúc trẻ, Trịnh Đức Hoa từng cứu mang lão, nhưng mấy năm nay Trịnh Đức Hoa đã nâng đỡ lão rất nhiều.
Còn về ơn cứu mạng, nhà họ Miêu đã trả lại gấp bội.
Bây giờ Trịnh Đức Hoa đắc tội Hàn Khiếu Thiên, chỉ e nhà họ Miêu cũng bị liên lụy theo.
Nếu Miêu Chấn Vũ còn tiếp tục trợ giúp nhà họ Trịnh thì đúng là ngu xuẩn.
“Bốp!”
Trịnh Đức Hoa tát Trịnh Dương, giận dữ gào lên: “Thằng con bất hiếu này.
Tao đã dặn hôm nay mày đừng đắc tội ai, có ông lớn sẽ tới nhà họ Châu rồi.
Mày không thèm coi lời tao nói ra gì phải không?”
“Còn mày nữa, tao đã nhắc nhở mày đừng tùy tiện coi thường người khác.
Bây giờ nhà họ Trịnh đã bị con ngu là mày hủy hoại rồi!”
Mắng xong con trai và cháu gái, lão lại quay sang nhìn ông cụ Châu: “Châu Lương Sơn, từ nay về sau nhà họ Trịnh không còn quan hệ gì với nhà họ Châu nữa.
Ông tự giải quyết đi!”
“Chúng mày theo tao đi xin lỗi cậu Thanh ngay!”
Trịnh Đức Hoa lại quát Trịnh Dương và Trịnh Mỹ Linh.
Hàn Khiếu Thiên đã nói, trong ngày hôm nay bọn họ phải xin Dương Thanh tha thứ bằng được.
Dù là điều không thể nhưng lão vẫn phải thử một lần.
Ngoài bãi đỗ xe của làng du lịch, Dương Thanh đợi mọi người lên xe rồi mới nói: “Mọi người về nhà trước đi, anh còn chuyện phải giải quyết ở Châu Thành”.
“Anh không cần lo cho bọn em đâu.
Muốn làm gì cứ yên tâm làm! Em sẽ luôn ủng hộ anh!”
Tần Thanh Tâm đỏ bừng mắt.
Nếu là trước kia, nhất định cô sẽ lo lắng anh làm chuyện gì đó.
Nhưng từ hôm nay, cô sẽ không ngăn cản nữa.
Trịnh Mỹ Linh đã khiến cô hiểu ra, kẻ đáng thương cũng có chỗ đáng hận.
Vì cô quá tốt bụng nên mới bị nhà họ Tần và nhà họ Châu bắt nạt hết lần này đến lần khác.
Người như vậy không đáng để cô tha thứ.
“Tiền Bưu, tôi giao người nhà tôi cho ông!”
Dương Thanh nghiêm mặt nói với Tiền Bưu.
Tiền Bưu đứng nghiêm theo bản năng, cao giọng đáp: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Ông ta vừa thấy cảm động lại vừa lo lắng.
Cảm động vì được Dương Thanh tin tưởng, giao người quan trọng nhất cho ông ta bảo vệ.
Lo lắng vì nhiệm vụ lần này cực kỳ trọng yếu.
Ba cô gái trong xe đều là những người thân yêu nhất của Dương Thanh, ông ta sẽ bảo vệ bằng cả mạng sống.
“Tốt, đi đi!”
Dương Thanh phất tay nói.
Anh có thể tin tưởng anh em đến từ biên giới phía Bắc.
“Cậu Thanh, may mà tôi đuổi kịp cậu!”
Tiền Bưu vừa lái xe rời đi, Hàn Khiếu Thiên đã dẫn Hàn Phi Phi thở hồng hộc đuổi tới.
Dương Thanh bình tĩnh nhìn ông cụ: “Tôi cứu ông cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Vừa nãy ông giúp tôi giải vây, tôi rất cảm ơn.
Không cần làm gì thêm nữa đâu”.
Anh hiểu Hàn Khiếu Thiên rất muốn trả ơn cho mình.
Ông cụ vô cùng kinh ngạc.
Khi ở trong sảnh tiệc, thân phận của ông cụ đã bị lộ.
Dương Thanh biết ông cụ là chủ của một trong ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ lại không hề kính sợ.
“Anh Thanh, anh đã cứu sống ông nội em.
Anh biết như vậy nghĩa là gì không?”
Hàn Phi Phi cũng không thể hiểu nổi.
Nếu cô ta không biết Dương Thanh đã có một cô vợ xinh đẹp như Tần Thanh Tâm, cô ta sẽ tưởng anh đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với mình.
“Cậu Thanh!”
Đúng lúc này, Tô Thành Vũ và Lạc Bân cũng chạy tới.
Tô Thành Vũ cung kính hỏi: “Cậu Thanh muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi!”
“Ông chủ Tô về đi, cậu Thanh đã có tôi đích thân đưa đón rồi!”, Lạc Bân lạnh giọng nói.
Hàn Khiếu Thiên thấy vậy không khỏi kinh ngạc.
Ông cụ chưa từng gặp Lạc Bân nhưng lại biết Tô Thành Vũ là chủ gia tộc giàu nhất Giang Hải.
Vậy mà giờ đây ông ta lại tranh làm tài xế cho Dương Thanh.
Tô Thành Vũ chưa hề nhìn Hàn Khiếu Thiên lấy một lần nhưng rất cung kính với Dương Thanh.
Có lẽ đến cả chủ của ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ cũng không được như vậy.
Chẳng lẽ chàng trai trẻ này là cậu chủ của gia tộc danh tiếng ở Yến Đô?
Hàn Khiếu Thiên nhanh chóng đoán ra thân phận của Dương Thanh.
Nhưng ông cụ không biết gia tộc đứng đầu Yến Đô muốn mời anh về làm chủ lại bị anh từ chối.
“Cậu Thanh, sắp đến giờ cơm trưa rồi.
Đi đâu cũng nên ăn cơm trước đã, phải không?”
Hàn Khiếu Thiên cười nói: “Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Quân Đình, muốn mời cậu một bữa cơm coi như trả ơn cứu mạng.
Cậu thấy sao?”
Hiện giờ ông cụ rất tò mò về Dương Thanh.
Anh nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Ông chủ Hàn đã có lòng, tôi đành nhận lời vậy!”
Dương Thanh đang có ý định mở rộng thị trường ở tỉnh lỵ cho tập đoàn Nhạn Thanh.
Nếu có thể làm thân với Hàn Khiếu Thiên, tốc độ mở rộng thị trường sẽ nhanh hơn.
Đến khi đám chủ gia tộc Châu Thành đuổi tới, Dương Thanh đã được xe của Hàn Khiếu Thiên đón đi.
Hai mươi phút sau ở phòng Chí Tôn của nhà hàng Quân Đình.
Ngoài Hàn Khiếu Thiên và Hàn Phi Phi còn có cả Tô Thành Vũ, Lạc Bân và Dương Thanh.
Hàn Phi Phi tự giác đứng dậy bưng trà rót rượu.
“Nào, cậu Thanh, tôi kính cậu một ly, cảm ơn cậu cứu tôi một mạng!”
Hàn Khiếu Thiên cụng ly với Dương Thanh.
Dương Thanh cũng không làm mình làm mẩy, lập tức nâng ly với ông cụ rồi uống cạn.
“Chậc chậc!”
Hàn Khiếu Thiên uống rượu xong, sảng khoái nói: “Đúng là uống rượu nước mình vẫn sướng hơn! Năm đó khi tôi còn ở biên giới phía Bắc, sau mỗi lần thắng trận anh em đều sẽ uống rượu chúc mừng”.
“Ồ? Ông chủ Hàn từng đi lính sao?”
Dương Thanh nghe vậy rất kinh ngạc.
Không phải vì Hàn Khiếu Thiên từng làm lính, mà bị bốn chữ “biên giới phía Bắc” này kích thích.
- ---------------------------
.