Sức mạnh và sự bá đạo của Lạc Bân khiến mọi người choáng váng.
Ngay cả Trần Hưng Hải cũng có chút kinh ngạc, lão ta biết rất rõ Mục Đông Phong là người thế nào, vậy mà Lạc Bân dám uy hiếp ông ta ở nơi đông người.
"Thật là to mồm, tôi cũng đang muốn xem nội trong hôm nay ông làm cách nào để quét sạch sản nghiệp nhà họ Mục tôi ra khỏi Châu Thành?"
Mục Đông Phong cười với một nụ cười gian ác.
Lạc Bân đã thực sự chọc giận ông ta, ông ta thề nếu hôm nay không giết Lạc Bân thì ông ta không phải là người.
"Chị cả, hình như con rể của chị sợ quá không dám nói gì".
"Bỗng nhiên có nhiều ông to bà lớn đến như vậy, còn chỗ nào cho cậu ta nói chuyện chứ?"
"Anh thấy có vẻ như cậu ta đang run, không chừng đái ra quần rồi đấy chứ".
Đám người Châu Ngọc Kiệt, Châu Ngọc Dung cũng mỉa mai.
"Đám cưới lần này của thằng Khải đáng ra không nên mời gia đình cô, giờ thì hay rồi, cái thằng rể rác rưởi của cô đã đắc tội với quá nhiều ông lớn rồi.
Đám cưới của thằng Khải chỉ có thể hoãn lại!"
Ông cụ Châu cũng chỉ vào Châu Ngọc Thúy tức giận nói: "Nếu ngày vui của thằng Khải bị trì hoãn vì chuyện của cậu ta, thì để xem tôi xử lí các người thế nào!"
Trước đó, vì Lạc Bân chủ động chào hỏi Tần Y, đám người nhà họ Châu còn nhờ Châu Ngọc Thúy đi tìm Tần Y, nói tốt cho nhà họ Châu trước mặt Lạc Bân.
Bây giờ bọn họ lại thay nhau chỉ trích Châu Ngọc Thúy.
Trong lòng Châu Ngọc Thúy tức giận, vừa mới đắc ý một chút thì đã bị Dương Thanh phá hoại rồi.
Chắc bây giờ đám người trong mẹ đẻ của bà ta đều rất căm hận cả nhà bà ta.
Lúc nhà họ Châu đang oán trách Dương Thanh, một vài bóng người lại vội vã đến.
Bọn họ đều khoác lên mình một bộ đồ vest, phong thái hơn người, vừa nhìn đã biết là người quyền thế.
"Hoàng Chung, chủ tịch công ty Hải Đức đến thăm hỏi nhà họ Mục!"
"Trương Soái, chủ tịch nhà sản xuất Tần Thị đến thăm hỏi nhà họ Mục!"
"Văn Đức Sinh, chủ nhà họ Văn đến thăm hỏi nhà họ Mục!"
…
Từng giọng nói đầy tôn kính vang lên khắp sảnh tiệc.
Sau khi Hoàng Chung và những người khác lần lượt báo tên họ, cả sảnh tiệc nhốn nháo cả lên.
Bảy tám người liên tiếp đều là những người đứng đầu trong các lĩnh vực lớn của Châu Thành, ai cũng thuộc gia tộc tuyến một của Châu Thành.
Mặc dù những gia tộc này không sánh bằng nhà họ Trần và nhà họ Viên, nhưng ngoài hai gia tộc đứng đầu này, thì thực lực những gia tộc đó cũng rất mạnh.
Giờ tất cả họ đều đích thân đến, chỉ với một mục đích duy nhất là thăm hỏi nhà họ Mục.
Mục Đông Phong nở nụ cười vui mừng, tuy rằng không quen biết ai, nhưng họ đến thăm hỏi ông ta lúc này cũng đủ để làm cho ông ta hãnh diện.
"Vừa rồi ông nói, trong ngày hôm nay ông sẽ làm cho các sản nghiệp của nhà họ Mục bốc hơi khỏi Châu Thành sao?"
Mục Đông Phong nhìn Lạc Bân giễu cợt: "Giờ ông còn dám nói lại những gì vừa nói không?"
"Gì chứ? Lại dám ngông cuồng nói sẽ làm cho các sản nghiệp của nhà họ Mục bốc hơi khỏi Châu Thành sao?"
"Ông chán sống rồi à?"
"Thực sự tưởng tập đoàn Thành Hà là tập đoàn lớn nhất Châu Thành sao?"
"Có chúng tôi ở đây, ai dám động đến sản nghiệp nhà họ Mục?"
Những người có uy quyền vừa đến thăm hỏi Mục Đông Phong, ai nấy đều tức giận hét vào mặt Lạc Bân.
Nếu là trước đây, cho bọn họ mười lá gan cũng không dám nói với Lạc Bân như thế.
Vừa nhận được thông báo từ nhà họ Trần, họ đã biết nhiệm vụ của mình trước khi đến đây là gì rồi.
Đó chính là bắt tay nhau đẩy tập đoàn Thành Hà ra khỏi Châu Thành.
Nếu chỉ có nhà họ Trần, bọn họ sẽ không dám tới, nhưng bây giờ đến Mục Đông Phong cũng có mặt thì tại sao bọn họ lại không dám?
Lạc Bân vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng lướt qua mấy người: "Nếu các người cũng muốn nhúng tay vào, vậy thì cùng biến mất tại Châu Thành đi!"
“Biến mất” mà ông ta nói đương nhiên là cả gia tộc và sản nghiệp của đám người này.
"Vãi! Tên này không phải điên mà là ngu ngốc!"
"Có rất nhiều ông lớn của nhiều lĩnh vực ở đây, vậy mà ông ta vẫn dám lên tiếng đe dọa, ông ta chán sống rồi sao!"
"Sợ rằng sau ngày hôm nay chính tập đoàn Thành Hà mới là tập đoàn bị bại sản!"
Mọi người xung quanh nhìn Lạc Bân như thể họ đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
Đúng lúc này, có thêm hai bóng người vội vàng đi tới.
"Tô Thành Vũ của nhà họ Tô ở Giang Hải, dẫn con gái lớn Tô San đến xin lỗi ông chủ Trần!"
Tô Thành Vũ kéo Tô San vội vàng bước tới, hơi cúi đầu chào Trần Hưng Hải.
Nhà họ Tô và nhà họ Trần thân nhau từ lâu, bố của Tô Thành Vũ và Trần Hưng Hải là người cùng thế hệ, tuy rằng thế lực của hai gia tộc ngang nhau, nhưng tính ra thì Tô Thành Vũ vẫn là thế hệ sau so với Trần Hưng Hải.
"Trời ạ! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ngay cả nhà họ Tô giàu nhất Giang Hải cũng tới đây sao?"
"Tô Thành Vũ bảo là dẫn con gái đến xin lỗi, chuyện này là sao?"
"Nhà họ Trần mạnh như vậy sao? Ngay cả ông chủ giàu có ở Giang Hải cũng phải cúi đầu sao?"
…
Sau khi Tô Thành Vũ báo danh xong, hầu như ai cũng cảm thấy lạ, nhốn nháo cả lên!
Đám người nhà họ Châu cũng ngớ người ra.
Trịnh Dương trợn mắt nhìn, bố ông ta nói hôm nay có nhân vật lớn đến, đầu tiên là Trần Hưng Hải, sau đó là Lạc Bân, tiếp đến là Mục Đông Phong, giờ thậm chí cả Tô Thành Vũ cũng tới đây.
Bất kì một ai trong số này cũng đều là nhân vật lớn đối với Trịnh Dương.
"Con bé hư đốn này, con còn không mau xin lỗi ông chủ Trần, giãi bày sự tình đi!"
Thấy Tô San vẫn không tỏ thái độ gì, Tô Thành Vũ lập tức lộ vẻ tức giận.
"Con không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi?"
Tô San vẫn không chịu khuất phục, cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng.
"Bốp!"
Tô Thành Vũ tát Tô San một cái, tức giận nói: "Hư đốn, con còn dám cho là mình đúng à! Tối hôm qua nếu không phải vì con thì sao Anh Tuấn gây thù với người khác?"
"Bây giờ, con phải nói cho ông chủ Trần biết, người thanh niên đi cùng con tối hôm qua là ai? Cũng là cung cấp một ít manh mối cho ông chủ Trần, để ông ấy có thể mau chóng tìm ra hung thủ!"
Lúc này, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào hai cha con nhà này, chẳng ai để ý đến Dương Thanh.
"Anh rể, nhân lúc không ai để ý tới, anh trốn mau đi!"
Mặt Tần Y lộ vẻ lo lắng, khẽ nói.
Mặc dù cô ta biết Dương Thanh rất lợi hại, nhưng hiện tại có quá nhiều ông lớn, hơn nữa họ đến đây để giúp Trần Hưng Hải và Mục Đông Phong.
Nếu thực sự đánh nhau, chắc chắn Dương Thanh sẽ đứng mũi chịu sào.
"Muốn trốn đi đâu?"
Một âm thanh chói tai bỗng vang lên.
Người ta thấy Trịnh Mỹ Linh đứng sang một bên, cười lạnh.
Vừa rồi cô ta đến gần nhìn chằm chằm Dương Thanh, sợ Dương Thanh bất thình lình bỏ chạy.
Mặc dù giọng nói của Tần Y rất nhỏ, nhưng vẫn bị cô ta nghe thấy.
Rõ ràng cô ta cố ý nói lớn cho Trần Hưng Hải nghe.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Dương Thanh.
Đến lúc này, họ mới nhận ra rằng mọi chuyện đang xảy ra đều là do người thanh niên này.
"Trịnh Mỹ Linh!"
Tần Y đứng bật dậy, vẻ mặt đầy tức giận, giơ tay tát vào mặt cô ta.
"Bốp!"
Một cái tát giòn giã vang lên khắp sảnh tiệc.
"Con khốn, sao chị dám đánh tôi?"
Trịnh Mỹ Linh thét lên, lao về phía Tần Y.
"Bốp!"
Cô ta vừa đưa tay lên chưa kịp tát xuống, đã ăn một cái tát nữa vào mặt.
"Bụp!"
Trong sự kinh ngạc của mọi người, Trịnh Mỹ Linh văng ra xa vài mét, đập xuống đất.
Cả hội trường đột nhiên im phăng phắc!
Chỉ thấy Dương Thanh đứng trước mặt Tần Y, điềm tĩnh nói: "Lẽ ra con nhóc này nên bị đánh từ lâu rồi!"
- ---------------------------
.