Chương 2489:
Tuy nhiên, cả hai Hoàng tộc cổ xưa đều không phải họ Dương, còn trong các gia tộc Cổ Võ có hay không thì họ không biết.
Trong lúc nhất thời, những người không biết đến Dương Thanh bắt đầu đoán già đoán non về thân phận của anh.
Dương Thanh không quan tâm họ đang nghĩ gì, ẩn ý nhìn Diệp Tiêu, nói: “Ông nên cảm ơn phụ hoàng của mình đi, nếu không thì bây giờ ông đã biến thành một cái xác rồi”.
Diệp Tiêu giận tím người, vừa định lên tiếng thì bị Diệp Hoàng trừng mắt nhìn, đành nuốt câu muốn nói xuống bụng.
Dù sao ông ta cũng là người thừa kế Hoàng tộc họ Diệp, năm rõ những thứ liên quan đến Dương Thanh như lòng bàn tay, cũng biết anh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Tuy lời nói vừa rồi của Dương Thanh rất khó nghe, không khác nào sỉ nhục, nhưng Diệp Tiêu biết anh không có ý xúc phạm mình mà chỉ đang nói ra sự thật.
Thực lực của ông ta chỉ nằm ở mức Thần Cảnh hậu kỳ, chỉ là giun dế khi đứng trước một cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
“Dương Thanh, ân oán giữa chúng ta không nên đem ra giải quyết trong tình huống này, có thể đợi sau khi tiệc mừng thọ của bố tôi kết thúc được không?”, Diệp Hoàng đột nhiên hỏi.
Lòng lão ta đang uất nghẹn, nhất là khi phải ăn nói khép nép như vậy với Dương Thanh ngay trước mặt các thế lực đứng đầu Chiêu Châu.
Nhưng Diệp Hoàng không thể không làm vậy.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc nên lão ta chỉ có thể nhãn nhịn, khi nào thời cơ chín muồi sẽ không phải kìm nén nữa.
Dương Thanh muốn nói gì một giọng nói bất chợt vang lên ngắt ngang: ‘Diệp Hoàng, ông làm vậy thì hơi làm các gia tộc đi theo Hoàng tộc họ Diệp như chúng tôi thất vọng đấy?”
Người vừa lên tiếng là Tiêu Hùng của nhà họ Tiêu, mặt mũi cực kỳ dữ dăn, nỗi đau mất con đã làm ông ta mất đi lý trí.
Diệp Hoàng nhíu mày, nhìn Tiêu Hùng nói: “Tôi đã cảnh cáo từ trước là đừng tự tìm đường chết, mấy người không nghe, giờ thì con trai cậu bị giết, trách ai được?”
Tiêu Hùng căn răng biện minh: “Nếu cậu ta đấu một trận công bằng với con tôi thì dù nó bị giết tôi cũng tuyệt đối không ý kiến. Nhưng cậu ta lại bảo người trong gia tộc âm thầm giết con trai tôi, sao tôi chịu được!”
“Diệp Hoàng, hôm nay là tiệc mừng thọ trăm tuổi của tiền bối Diệp Lâm, chúng tôi được mời tới mà lại không được bảo đảm an toàn là sao?”
“Hay Diệp Hoàng chỉ xem những thế lực đồng ý đi theo Hoàng tộc họ Diệp như chúng tôi là bia đỡ đạn, có thể đẩy ra hy sinh bất cứ lúc nào? Thà hy sinh người của nhà họ Tiêu cũng không muốn xử lý tên sát nhân không được mời mà lại đến đây gây chuyện?”
Tiêu Hùng đã bất chấp. không quan tâm đến Tiêu Hùng đã bất chấp, không quan tâm đến hậu quả khi nói ra những lời này.
“Láo xược!”
Cuối cùng Diệp Hoàng cũng nổi cơn thịnh nộ, khí thế võ đạo kinh khủng của lão ta đè ép lên người Tiêu Hùng.
“Cậu thật sự cho rằng con trai mình bị người của Dương Thanh dùng ám khí giết sao?”, Diệp Hoàng giận dữ chất vấn.
“Chảng lẽ không phải? Thăng khốn đó cứ ngồi một chõ, hai người bên cạnh cậu ta thì chắc đã đột phá vào Siêu Phàm Cảnh rồi chứ gì? Chỉ có cao thủ Siêu Phàm Gảnh ra tay thì chúng tôi mới không phát hiện thôi”, Tiêu Hùng cắn răng nói.
“Ha hai” : Diệp Hoàng chợt cười khẩy: “Đúng là điếc không sợ súng!”
Lão †a đưa mắt nhìn toàn bộ sảnh tiệc, lạnh giọng hỏi: “Chắc đa số những người ở đây cũng đều nghĩ như Tiêu Hùng có phải không?”
Diệp Hoàng đưa mắt quét qua toàn bộ người ở đây, những người đối mặt với ánh mắt của lão ta đều vô thức cúi đầu xuống, không dám đối mặt.