Chương 2408:
“Đúng rồi, cậu Thanh, đây là đan dược Lý Giang Hùng mang tới, nói là rất tốt cho cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thậm chí có thể cứu sống cả người đang hấp hối. Ông ta bảo tôi cho cậu uống, nhưng tôi lo đan dược có vấn đề nên vẫn chưa cho cậu dùng”.
Khi nói chuyện, Thượng Quan Nhu đưa bình ngọc đựng đan dược cho Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn bình ngọc tinh xảo trong tay, trong lòng thầm kinh ngạc, bởi mặc dù cách bình ngọc, anh vẫn có thể cảm nhận được khí tức dần dần tản ra từ đan dược.
“Ngoài cái này ra, Lý Giang Hùng còn nói gì nữa không?”, Dương Thanh lại hỏi.
Trước đó, khi Lý Trọng truyền dạy phép hô hấp cho Dương Thanh, anh đã biết Lý Trọng có giữ lại gì đó.
Hôm nay, Lý Trọng sắp xếp Lý Giang Hùng vội đưa đan dược tới cho mình, chắc chắn cũng vì muốn hòa hữu với mình.
Thượng Quan Nhu lắc đầu: “Chỉ nói đợi cậu tỉnh lại, ông ta sẽ lại tới gặp cậu”.
Hai người đang trò chuyện, Thượng Quan Hoàng tới, cười nói: “Cậu Thanh lại đột phá cảnh giới võ đạo, thật đáng mừng!”
“Cảm ơn Hoàng Chủ!”, Dương Thanh khách khí nói.
Trước đó khi Dương Thanh phá cảnh giới trong lúc hôn mê còn khiến cho trời nổi cơn dị tượng, lão ta là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, đương nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì.
Một người luyện võ hoàn mỹ trẻ tuổi như vậy nhất định là yêu nghiệt, chuyện này cũng có nghĩa là cảnh giới võ đạo trước đó của Dương Thanh đã là hoàn mỹ.
Nếu sau này đột phá cảnh giới vẫn có thể giữ được trạng thái hoàn mỹ như vậy, sau này tương lai sẽ rất rộng mở.
Thượng Quan Hoàng lại nghĩ trên thế giới này thật sự tồn tại cao thủ có thể đạt được sự hoàn mỹ trong từng cảnh giới võ đạo sao?
Đúng lúc này, một người làm của Hoàng tộc tới bẩm báo: “Hoàng Chủ, cụ tổ nhà họ Lý tới”.
“Để lão ta vào đi!”
Thượng Quan Hoàng nói.
Chẳng mấy chốc một tràng tiếng cười hào sảng bỗng vang lên: “Cậu Thanh, chúc mừng đột phá cảnh giới!”
Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, dĩ nhiên là Lý Trọng.
So với người khác, Lý Trọng biết nhiều hơn một chút, nên đương nhiên hiểu rõ giá trị của Dương Thanh.
Trong căn phòng, tất cả đều là cao thủ đứng đầu Hoàng thành Thượng Quan, mặc dù Dương Thanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại có thể cảm giác được thái độ của những người này đối với mình hình như càng cung kính hơn.
Chỉ là anh vẫn không hiểu trước đó mình luôn hôn mê, sao có thể đột phá cảnh giới được đây?
Thượng Quan Hoàng cố ý bày một bàn tiệc rượu cho anh, Lý Trọng và Lý Giang Hùng cũng ở đó.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Dương Thanh nhờ Thượng Quan Hoàng chuẩn bị cho mình một căn mật thất, Lý Trọng chủ động đi theo.
“Tôi đã nhận được đan dược ông cho tôi, vô cùng cảm ơn ông!”
Sau khi đến mật thất, chỉ còn hai người Dương Thanh và Lý Trọng, anh bỗng nhiên nói.
Lý Trọng cười một tiếng, nói: “Cậu Thanh khách khí rồi, hiện giờ cả nhà họ Lý đều là của cậu Thanh, chỉ là một viên thuốc mà thôi, không đáng nhắc đến”.
Dứt lời, lão ta vội vàng lấy ra một quyển sách cổ đã ố vàng, hai tay cung kính dâng cho Dương Thanh.
“Đây là?”
Dương Thanh vừa nhận lấy sách cổ cũng cảm giác được trong quyển sách hàm chứa một luồng uy lực võ đạo.