Chương 2382:
Đương nhiên Thái Hiền sẽ không phủ nhận, cười lạnh: “Không sai, hôm nay chúng tôi tới đây là để nắm Hoàng tộc trong tay”.
“Không lừa ông làm gì, nhà họ Phạm ở Hoàng thành Diệp đã kết thông gia với nhà họ Thái tôi rồi, hai bên đang trông chừng lẫn nhau”.
“Vì có nhà họ Phạm giúp đỡ nên tôi mới dẫn dắt cao thủ trong gia tộc tới đây”.
“Tôi sẽ không yêu cầu chủ gia tộc họ Đậu rút quân đâu. Hai gia tộc chúng ta hợp tác, tiêu diệt Hoàng tộc rồi cùng nhau nắm quyền Hoàng thành, nhà họ Đậu ở phía Bắc, nhà họ Thái ở phía Nam”.
“Sau này, nhà họ Thái sẽ quản lý phía Nam Hoàng thành, còn nhà họ Đậu sẽ quản lý phía Bắc Hoàng thành. Thấy sao?”
Nếu không thể khai chiến thì chỉ đành chia đôi Hoàng thành với nhà họ Đậu.
Nét mặt của Đậu Hầu không tốt lắm. Với sức mạnh của nhà họ Đậu thì nắm giữ toàn bộ Hoàng thành là không thành vấn đề, ai ngờ giữa đường nhà họ Thái lại nhảy ra.
“Chủ gia tộc họ Thái, hình như ông hơi tham rồi đấy?”
Giọng của Đậu Hầu dần lạnh đi, đôi mắt khi nhìn Thái Hiền mập mờ sát khí.
Lão ta là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, trong khi đó Thái Hiền chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, không khó để giết.
Dường như cảm nhận được sát ý của Đậu Hầu đối với mình, Thái Hiền cười lạnh: “Ông chủ Đậu, ông tuyệt đối đừng cho rằng tôi là người dễ bị ức hiếp. Tôi thừa nhận thực lực của mình không bằng ông, nhưng nếu như bị chèn ép thì cho dù có chết tôi cũng có thể khiến cho ông phải trả giá vô cùng đắt”.
Trong giọng nói của Thái Hiền tràn đầy uy hiếp.
Điều này khiến cho sát ý trong mắt của Đậu Hầu càng ngày càng đậm, nhưng lão ta cũng biết Thái Hiền không phải chỉ dọa cho vui. Là chủ của một trong ba gia tộc lớn hàng đầu Hoàng thành, nếu như Thái Hiền thật sự chỉ là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bình thường thì sao có thể trở thành chủ của nhà họ Thái chứ?
Nhà họ Thái không phải chỉ có một mình Thái Hiền là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, những cao thủ khác của dòng chính cũng đã đột phá đến cảnh giới đó.
Lên đến địa vị như họ thì ai mà không có một chút thủ đoạn để bảo toàn tính mạng chứ?
Lúc này, Thái Hiền cũng vô cùng cảnh giác. Mặc dù tự tin rằng Đậu Hầu không dám giết mình, nhưng dù sao thì đây cũng chỉ là suy đoán của lão ta.
Không chỉ mỗi Thái Hiền mà vẻ mặt cả tám tên cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của nhà họ Thái cũng đều lạnh lùng, đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Ha ha!”
Im lặng khoảng chừng hai phút đồng hồ thì Đậu Hầu chợt cười to, tươi cười nói: “Ông chủ Thái nói nghiêm trọng quá rồi, sao tôi lại giết ông chứ?”
“Hơn nữa, cho dù tôi thật sự muốn giết ông thì có thể giết được sao? Cảnh giới võ thuật của ông chủ Thái cũng cách bán bộ Siêu Phàm Cảnh không còn xa nhỉ?”
Thái Hiền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên mỉm cười: “Bây giờ không phải là lúc để bàn luận ai mạnh ai yếu. Ông chủ Đậu, không biết ông có đồng ý với kế hoạch mà tôi đưa ra trước đó hay không?”
Sau một lúc im lặng, Đậu Hầu mở miệng nói: “Ông chủ Thái, tôi có một kế hoạch khác nữa, không biết ông có bằng lòng nghe thử một chút không?”
“Xin rửa tai lắng nghe!”, Thái Hiền đáp.
Bấy giờ Đậu Hầu mới nói ra: “Hoàng thành vốn nên là một khối hoàn chỉnh, nếu như chia nó ra thành Hoàng thành phía Nam và Hoàng thành phía Bắc thì Hoàng thành cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa”.
“Không chỉ vậy, e là Hoàng thành cũng sẽ bị những Hoàng tộc khác ngấp nghé. Dựa vào thực lực hiện nay của chúng ta, cho dù là Hoàng tộc nào xâm phạm thì chúng ta cũng không phải là đối thủ”.
“Cho nên tôi cho rằng nhất định phải đảm bảo được tính hoàn chỉnh của Hoàng thành”.
Nói đến đây, bỗng nhiên Đậu Hầu dừng lại, híp mắt nhìn chằm chằm vào Thái Hiền.
Chân mày của Thái Hiền nhíu lại: “Vậy thì ông chủ Đậu cho rằng ai nên thừa kế toàn bộ Hoàng tộc?”