Chương 2271:
Hai người đứng đối diện với nhau, ai cũng hừng hực ý chí chiến đấu.
“Long Tấn, chỉ dựa vào anh mà cũng muốn giết tôi à?”
Long Hoàng nghiến răng nghiến lợi, khinh thường nhìn Long Tấn.
“Tôi nhất định sẽ giết cậu!”
Long Tấn đanh mặt lại, nói.
Dứt lời, hơi thở đáng sợ dần dần toát ra từ trong cơ thể lão ta.
Cảm nhận được sự mạnh mẽ đến từ hơi thở ấy, Long Hoàng không tỏ ra khinh thường nữa, trở nên căng thẳng.
Lão ta có thể cảm giác được Long Tấn như xảy ra thay đổi nào đó. Trong một thời gian ngản ngủi, dường như cảnh giới của Long Tấn đã gần với Siêu Phàm Nhất Cảnh hơn rồi.
“Chết đi!”
Ì Long Hoàng chợt gầm lên, xông về phía Long Tấn.
Trong nháy mắt, cuộc chiến của hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đã nổ ra.
Ngay khoảnh khắc hai người lao vào nhau, Dương Thanh nhíu mày: “Chẳng lẽ mình cảm giác nhầm?”
Khí thế như có như không kia đã biến mất vào lúc Long Hoàng và Long Tấn đánh nhau.
Dường như đối phương đang cảnh cáo Dương Thanh đừng nhúng tay vào chuyện của Hoàng tộc họ Long.
Đối phương không giết Dương Thanh mà chỉ dùng đòn mạnh để đẩy anh lùi lại.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Dương Thanh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bây giờ đột nhiên xuất hiện một người khác mạnh hơn, chỉ một đòn đã có thể đẩy lùi anh. Đây là cao thủ có cấp bậc nào đây?
Sắc mặt Dương Thanh âm trầm, nhìn người tóc trăng đang đứng trước mặt Long Hoàng.
“Tha được thì tha đi. Rời khỏi Hoàng tộc họ Long đi, tôi sẽ tha mạng cho cậu!”
Ông lão bình tĩnh lên tiếng, tựa như đang nói về một chuyện rất bình thường.
“Không biết tiền bối là ai? Vì sao muốn nhúng †ay vào chuyện giữa tôi và Hoàng tộc họ Long?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi.
Ông lão cau mày, không hề nể nang: “Chuyện không nên biết thì đừng có hỏi. Cút đi!”
Dương Thanh thầm nổi nóng. Ông lão trước mắt có khí thế rất mạnh, sợ là đã đạt tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh rồi.
Nếu Dương Thanh muốn thắng lão ta, phải bùng nổ sức chiến đấu như khi đánh nhau với Black Doctor thì còn có cơ may. Nhưng việc đó sẽ để lại hậu quả rất nghiêm trọng, rất có khả năng anh sẽ lại hoàn toàn mất kiểm soát như lần đó, thậm chí sẽ lại mất trí nhớ.
Dĩ nhiên, lần trước Dương Thanh còn có thuốc của Phùng Tiểu Uyển nên mới có thể cưỡng chế tăng sức chiến đấu trong thời gian ngắn, mà anh đã dùng hết từ lâu rồi.
Nói cách khác, hiện giờ, cho dù dốc hết sức lực thì anh cũng không thể đánh bại ông lão kia.
Long Hoàng thần thờ nhìn ông lão thật lâu mới thất thanh hỏi: “Ngài là, bác Phúc ạ?”
Nghe thấy câu hỏi này của lão ta, ai cũng giật mình.
Bản thân Long Hoàng đã là một lão già hơn bảy mươi tuổi, thế mà lúc này lại gọi một ông lão khó đoán được tuổi như mình là bác Phúc.
Vậy chẳng phải có nghĩa là ông lão này ít nhất đã một trăm tuổi rồi?